"Con có biết vì sao Từ Gia không tham dự phe phái tranh đấu không?" Từ Khang Quốc ngồi sau bàn đọc sách, bên tay là một cây trượng cổ kính. Trong thư phòng ánh vàng ấm áp, tay lão nhân đặt lên đó, cường độ trầm hậu dù đã già nua, cũng như ánh mắt hắn nhìn Hạ Thược.
Hạ Thược trong ánh mắt ấy của lão nhân vẫn bất động, nhìn thẳng hắn hồi lâu, mỉm cười: "Phe phái phân tranh từ xưa đã có, kết bè kết phái, khó tránh khỏi mưu lợi riêng. Đã mưu lợi riêng, liền sinh ích kỷ. Có ích kỷ, quốc gia tất bại. Con nghĩ ngài dự tính ban đầu, là hy vọng tử đệ Từ Gia vì nước vì dân, không vì tư lợi."
Dù quen biết lão gia tử chưa lâu, chỉ gặp qua vài mặt, nhưng Hạ Thược vẫn rất kính trọng vị lão nhân trước mắt này. Hắn có nguyện vọng và tư tưởng giản dị nhất của một thế hệ lãnh đạo quốc gia. Nàng tin tưởng lúc trước hắn dấn thân vào kháng chiến trong những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn, chịu đủ xâm lược, chính là vì bảo vệ quốc gia, trả lại cho bách tính một đất nước an ổn thịnh vượng.
Bây giờ, nửa thế kỷ đã trôi qua, Hạ Thược tin vị lão nhân trước mắt này vẫn như cũ giữ nguyên dự tính ban đầu. Ánh mắt nàng dừng lại trên bức mặc bảo duy nhất trong thư phòng Từ Gia. Bức mặc bảo ấy treo ở vị trí bắt mắt nhất khi bước vào thư phòng, là bức mặc bảo duy nhất, nội dung chỉ có một chữ.
Chính.
Chữ khải vung liền mạch, một chữ chính ngay ngắn đoan trang.
Không phải thư pháp của danh gia nào, xem ra khoản là "lão khách của Từ Gia", chắc chắn là bút tích của Từ lão gia tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play