Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận quay lại, nhìn về phía Từ Ngạn Anh. Từ Ngạn Anh vẫy tay về phía Hạ Thược, nàng giật mình, nhưng lập tức bước đến.
Hai người đến sau một bồn hoa, dưới ánh đèn đường, Từ Ngạn Anh lấy ra một vật, đưa cho Hạ Thược: "Cầm lấy đi."
Hạ Thược cúi đầu, dưới ánh đèn đường, một phong hồng bao yên lặng nằm trong lòng bàn tay nàng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt người phụ nữ được ánh đèn đường phản chiếu hiền lành, những dấu vết năm tháng mờ nhạt nơi khóe mắt. Giờ phút này, gió thu thổi qua, cảnh tượng thật tĩnh lặng và tốt đẹp.
"Cầm lấy đi. Cha mẹ Thiên Dận dù không còn, nhưng nếu họ trên trời có linh, hôm nay cũng sẽ vui mừng. Đây là ta thay họ chuẩn bị."
Hạ Thược cúi đầu, nhìn hồng bao trong tay, ngẩn ngơ. Giờ phút này, bỗng nhiên cảm thấy trĩu nặng.
Khi ngẩng đầu lên, nàng đã nắm chặt hồng bao, đặt lên ngực, nụ cười ấm áp nhưng mang theo áy náy: "Cảm ơn cô cô. Hôm nay vì cháu mà cô chưa ăn uống tử tế phải không?"
Từ Ngạn Anh cười một tiếng: "Không thiếu bữa này." Nhưng lập tức nụ cười của nàng cũng trở nên áy náy: "Chuyện ở vũ hội hôm trước, ta có nghe nói. Những lời của Lam Lam, cháu đừng để trong lòng. Đứa nhỏ này ta đã làm hư mất rồi, lúc đầu ta mang thai nó đã rất khó khăn, sau này sinh nó ra, nghĩ nó là đứa con gái duy nhất trong nhà, không nỡ đánh, không nỡ mắng, cứ thế mà cưng chiều. Trước kia chỉ là yếu ớt chút thôi, không ngờ nó lại có thể ăn nói không phân nặng nhẹ như vậy. Cô cô thay nó xin lỗi cháu, đừng để trong lòng. Đứa nhỏ này cũng không xấu, chỉ là bị cưng chiều quá mức, nói đến ta cũng có trách nhiệm, ai!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT