Chủ quán buồn bực cũng là lẽ thường tình. Mã Lão vừa rồi vội vã muốn mua, giờ lại không muốn. Không biết chân tướng, hắn có chút đuối lý, liền lấy ra một trăm đồng, dúi cho chủ quán, cười hòa giải nói: "Tiểu ca nhi, chậm trễ thời gian của ngươi. Đừng ghét bỏ, đi đâu mua chút điểm tâm mà ăn đi."
Tiền này không nhét còn tốt, nhét vào chủ quán càng thêm bực bội: "Làm gì? Lão gia tử, đuổi kẻ ăn mày ư? Ngài không phải muốn mua kiện hàng nhái về luyện nhãn lực sao? Ngài ngược lại là mua đi!" Vừa bực mình vừa thu tiền.
Mã Lão bị nói đến đỏ mặt, liền vội vàng xua tay: "Được rồi đi, người trẻ tuổi, ngươi cũng đừng nói móc ta. Ta cứ ngỡ đây là chính phẩm, muốn nhặt hời. Chẳng qua ngươi cũng muốn kiếm ba vạn đồng này, hai ta ai cũng chẳng tốt đẹp gì, vậy thì ai cũng đừng nói ai."
Nói xong, Mã Lão cũng không tiện nhìn xung quanh các lão nhân quen thuộc, chỉ liếc nhìn Hạ Thược một cái, ánh mắt phức tạp. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không dám xác định miếng kim sai đao này rốt cuộc có phải giả hay không. Nếu là giả, hắn đương nhiên phải cảm tạ Hạ Thược, giúp hắn tránh tổn thất. Nhưng nếu Vu lão nhãn lực đúng, vậy hôm nay hắn chẳng khác nào bỏ lỡ một cơ hội trúng giải thưởng lớn.
Nhưng sự việc đã đến nước này, ở lại đây nữa cũng là mất mặt. Mã Lão nhìn Hạ Thược một cái rồi lắc đầu thở dài bỏ đi. Bước chân rất nhanh, chẳng khác nào chuồn mất.
Chủ quán còn có đồ vật chưa thu dọn, lại không thể đuổi theo, thấy Mã Lão đã chuồn, liền trút giận lên Hạ Thược.
"Ta nói tiểu cô nương, chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Nhãn lực không tệ đấy chứ, nhãn lực tốt như vậy không biết nghề chơi đồ cổ có quy tắc sao? Ngươi đây là phá rối ngươi biết không? Làm gì, ba vạn đồng này ngươi định trả cho ta?" Chủ quán nhìn chằm chằm Hạ Thược vẫn còn cầm viên kim sai đao trong tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT