"Đại Hoàng! Cắn nó đi! Cắn chết nó mới thôi!" Tiếng thiếu nữ trong trẻo vọng đến từ phía sau, Dư Cửu Chí bỗng giật mình, không quay đầu lại mà chỉ ôm ngực lao về phía trước.
Hắn biết rõ Đại Hoàng không phải chó, cánh tay phải của hắn bị thương chính là do nó gây ra. Nhưng đêm nay, hắn không còn khí lực như ngày đó trên núi mà cùng nó quá chiêu. Hắn hiện tại căn bản không còn nguyên khí để hư không chế phù. Hắn đã là nỏ mạnh hết đà, trận vị không ngừng biến ảo. Hắn vừa đi vừa chạy không ngừng né tránh hung vị, đã tiêu hao hết chút khí lực cuối cùng. Đừng nói hư không chế phù, ngay cả chạy hắn cũng thấy mệt mỏi.
Dư Cửu Chí cảm thấy toàn thân nóng ran, trong máu thịt như có thứ gì muốn mọc ra, nhói buốt, nhưng lại ngứa ngáy lạ thường. Những vật đó trải rộng khắp cơ thể, hắn muốn gãi, nhưng lại không có thời gian. Đầu đã càng lúc càng nóng, mọi thứ phía trước đều là bóng chồng lắc lư. Hắn sống đến bây giờ, hoàn toàn nhờ vào một ý chí lực không cam tâm.
Nhưng hắn biết, đêm nay hẳn là kiếp số của hắn.
Hắn đi qua lầu các hậu viện, trên mặt bàn đất tìm thấy những vật tương tự âm dương hàng đầu cỏ, trong tro tàn của pháp thuật còn vương chút tro rơm cặn bã. Hắn lúc ấy liền tâm lạnh thấu, âm dương hàng, đây là tuyệt hàng! Là hàng khó giải trong Hàng Đầu thuật, cho dù hàng đầu sư có chết rồi, cũng không cách nào giải được.
Đêm nay, hắn sẽ chết. Hơn nữa, sẽ không chết quá dễ chịu.
Dư Cửu Chí biết rõ tất cả, nhưng hắn vẫn không ngồi chờ chết. Chết trong tay Đường Tông Bá, hắn không cam tâm! Chết trong tay đệ tử của hắn, hắn càng không cam tâm!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT