“Bạn học Thẩm Địch, cậu thực sự ghét tớ đến thế sao? Một chút cũng không muốn nhìn thấy tớ à?” Tô Mộng quay đầu nhìn Thẩm Địch đang ngồi cách đó không xa, cậu ngồi ở một góc, gần như sắp tự vạch một đường ranh giới, ý bảo Tô Mộng đừng lại gần.
Nghe thấy giọng của Tô Mộng, Thẩm Địch như một chú cún con bị chọc giận, toàn thân cứng đờ, quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi… tôi không thích cậu , cậu đừng qua đây, đúng vậy, tôi chính là không muốn nhìn thấy cậu.” Thẩm Địch lên tiếng, giọng điệu hung dữ.
“Nhưng tôi cảm thấy cậu đang cần giúp đấy.” Tô Mộng nhìn dáng vẻ bị chọc giận của Thẩm Địch, cười tít mắt, đưa tay chỉ về phía bên cạnh cậu không biết từ lúc nào, bên cạnh Thẩm Địch xuất hiện một con sâu nhỏ, đang bò về phía cậu.
Sắc mặt Thẩm Địch lập tức tái nhợt, cả người cứng đờ cậu rất sợ côn trùng, từ nhỏ nhìn thấy chúng là đã khóc oe oe.
Trước đây ở nhà họ Tần, cậu luôn khóc rồi đi tìm chị Mộng giúp đỡ.
Tô Mộng cầm một cành cây, nhẹ nhàng khéo léo gẩy con sâu ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play