“Đây là nhà họ Tần.” Tô Mộng cất tiếng, bước vào trong phòng.

Đối với khung cảnh hỗn loạn dưới sàn, cô chẳng buồn để tâm, chỉ thẳng bước về phía Quý Vi Trần, tựa như không hề nhìn thấy mảnh sứ sắc nhọn trong tay hắn.

“Tiểu thư, xin đừng…” Người giúp việc bên cạnh thấy Tô Mộng tiến lại gần, vội vàng ngăn cản, gương mặt vẫn còn phảng phất nỗi sợ. Họ thậm chí còn không biết Quý Vi Trần tỉnh lại từ lúc nào chỉ biết rằng khi vừa có người đến gần hắn, hắn đã lập tức mở mắt, vung tay khống chế bằng mảnh sứ, hành động gọn gàng dứt khoát đến nỗi khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Nếu không phải vì hắn bị mù, thì giờ khung cảnh e rằng đã hoàn toàn đảo ngược.

Nghe thấy chữ “Tần gia”, Quý Vi Trần cũng không có phản ứng gì quá lớn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, toàn thân căng chặt như dây cung.

“Thả tôi đi.” Hắn mở miệng, giọng nói khản đặc nhưng kiên định.

Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm giác được một bàn tay mềm mại chạm vào cổ tay mình, dịu nhẹ, ấm áp, giống như từng chút từng chút truyền hơi ấm vào bàn tay đã tê cóng đến mức mất cảm giác, theo bản năng, hắn muốn hất tay ra.

“Nè… Em không nhớ sao?” Giọng thiếu nữ dịu dàng như mật, mang theo một chút nghi hoặc và quan tâm. Dù không nhìn thấy Quý Vi Trần cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm kia trong đầu.

Hắn nhất thời quên mất việc rút tay lại, chỉ khẽ nhíu mày đầy cảnh giác.

Nhớ… nhớ điều gì cơ chứ?

Tô Mộng nhìn thấy phản ứng này, biết ngay đạo cụ dùng trên người Quý Vi Trần đã có tác dụng.

Mất thị lực tạm thời, cùng với… mất trí nhớ ngắn hạn.

Tô Mộng ung dung ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Chị tìm thấy em ở một con hẻm nhỏ, khi đó em bị thương rất nặng. Không biết kẻ độc ác nào đã đánh em như vậy… Em thoi thóp, cố gắng vịn tay đứng dậy nhưng chẳng còn chút sức lực.” Tô Mộng nói.

“Và rồi… em cầu cứu chị, đưa tay ra, khẩn cầu chị giúp đỡ. Mà chị thì giống như thế này…” Giọng Tô Mộng ngưng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lời nói mang theo một tia cám dỗ.

Lông mi Quý Vi Trần khẽ run, trong khoảnh khắc ấy, hắn sinh ra một ảo giác như thể tất cả những điều đó thật sự đã xảy ra.

Trong bóng tối cô độc và tuyệt vọng, có một bàn tay nhẹ nhàng đưa tới, nắm lấy tay hắn.

“Vậy là chị… đã cứu em sao?” Quý Vi Trần cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu mình, nhưng có một đoạn hoàn toàn trống rỗng, dù thế nào cũng không thể nhớ ra. Hắn dừng lại một lúc rồi nói.

666 đứng bên cạnh chỉ hận không thể ngay lập tức đè đầu Quý Vi Trần xuống để nói đừng bị lừa bởi người trước mặt.

“Là chị.” Tô Mộng đáp lại dịu dàng, chính là thủ phạm khiến hắn mù mắt, nhưng giờ phút này lại đóng vai người tốt không chút sơ hở.

“Trước khi em hôn mê, em từng nói tên mình là Quý Vi Trần, nhưng chị tìm khắp nơi cũng không thể liên lạc được với người thân của em. Em còn nhớ được điều gì không?”  Tô Mộng hỏi.

“Không nhớ được gì cả…” Quý Vi Trần cúi đầu, mờ mịt lắc đầu, cả người thu lại như một con thú nhỏ không nơi nương tựa.

“Vậy thì ở lại nhà chị trước đã nhé, đừng lo. Bác sĩ đã kiểm tra mắt của em rồi, sẽ hồi phục thôi. Mất trí nhớ có thể là do tụ máu trong não, tất cả sẽ dần tốt lên, chỉ là cần thời gian. Những vết thương trên người em cũng sẽ từ từ lành lại.” Tô Mộng nhẹ nhàng nói, đưa tay xoa đầu hắn.

Quý Vi Trần ngẩng đầu, dù đôi mắt vẫn mù mịt chẳng thấy gì, nhưng ánh nhìn như thể vẫn đang hướng về phía Tô Mộng. Hàng mi dài khẽ run lên, vẻ mặt ngoan ngoãn yếu ớt, tóc đen mềm mại rũ xuống, trông vô cùng dễ thương và dễ bị bắt nạt.

“Ừm…” Quý Vi Trần giống như một con thú nhỏ ngơ ngác, cố gắng giành được cảm giác an toàn, chỉ có thể túm lấy góc áo Tô Mộng, giọng nói khàn khàn vì bệnh tật.

666 đứng đó, nhìn Quý Vi Trần từng chút từng chút bị Tô Mộng “dụ dỗ”, bị lời nói dối bao phủ, dần dần đem lòng cảm kích và tin tưởng thủ phạm.

“Đương nhiên rồi.” Tô Mộng cười nói,giọng nói chân thành đến mức có thể nói dối một đứa trẻ.

“À đúng rồi, chị tên là Tần Mộng.” 

Làm thế nào để thuần hóa một con thú dữ và hoang dại?

Tất nhiên, là phải nhổ bỏ nanh vuốt của nó trước, bịt mắt nó lại. Cắt đứt hết tất cả nơi nương tựa, khiến nó trở nên cô độc và yếu đuối không còn gì để bấu víu.

Lúc đó, lựa chọn duy nhất là dựa vào cô, tin tưởng cô và trở nên ngoan ngoãn, vô hại.

Tiếp theo, bước đầu tiên trong hành trình nuôi dưỡng Tể Tể*.

*Tể Tể: cục cưng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play