Căn nhà tổ của nhà họ Tần tọa lạc ở vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố, cảnh sắc thanh nhã, yên tĩnh và vắng vẻ. Thường ngày nơi đây vô cùng yên ắng, chỉ có vài người hầu lác đác được sắp xếp trông nom. Nhưng hôm nay, những người hầu ấy lại trở nên bận rộn khác thường, nét mặt ai cũng thấp thỏm lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ.
Trong phòng, Tô Mộng vừa mới từ ranh giới của cái chết trở về. Cơ thể này vốn đã yếu đuối bệnh tật từ trước, một khi bị thương thì so với người thường lại càng khó lành hơn. Trận dằn vặt vừa rồi khiến tim cô gần như quá tải đến cực hạn, hiện tại phải dựa vào thuốc men và thiết bị y tế hỗ trợ, mới miễn cưỡng giữ lại được một mạng.
Tô Mộng nằm trên giường, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, khẽ xoa nhẹ mu bàn tay nơi mũi kim truyền dịch để lại vết tím bầm, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng cạnh giường.
“Tần tiểu thư, cô không thể hành xử tùy tiện như vậy được. Tôi tự thấy mình không làm gì sai trong Tần gia cả, cô không thể vô cớ đuổi việc tôi như thế.”
Người đàn ông đứng bên cửa sổ là một người trung niên, dung mạo hết sức bình thường, thuộc dạng thả vào biển người sẽ lập tức tan biến, không để lại chút ấn tượng nào. Bất cứ ai nhìn thấy ông ta cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.
Ánh mắt Tô Mộng chậm rãi rơi xuống đôi tay của người đàn ông ấy.
Lòng bàn tay ông ta chai sần, thô ráp, những vết chai ấy tuyệt đối không phải do lao động chân tay mà có, mà là loại vết chai thường thấy ở những người cầm súng lâu năm.
Mặc dù đã cố tình che giấu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên người ông ta vẫn còn vài vết sẹo cũ có vài vết là sẹo đạn, và những vết còn lại thì rõ ràng là vết thương do dao quân dụng để lại.
Chỉ với những điểm này thôi, đủ để biết người này không phải kẻ tầm thường.
Quý Vi Trần còn nhỏ như vậy, cho dù có xuất sắc, thông minh đến đâu thì cũng rất khó để tự mình bảo vệ bản thân, càng không thể biết được sự thật về cái chết của mẹ hay chuyện liên quan đến quyền thừa kế. Tất cả những điều này nhất định phải có người đứng sau âm thầm giúp đỡ, chỉ dẫn cho hắn ta.
“Chú là người bên cạnh Quý Vi Trần đúng không?” Tô Mộng ngẩng đầu, mở miệng thẳng thắn. Đôi mắt tròn xoe trong suốt, đen trắng rõ ràng, ánh lên vẻ ngọt ngào, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, giọng nói cũng mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ.
Nghe được câu này, đồng tử người đàn ông khẽ co rút. Ngay cả 666 cũng giật mình không kém, nó vừa rồi còn đang ngơ ngác, không hiểu vì sao Tô Mộng đột nhiên nói đến chuyện đuổi việc một người chẳng hề liên quan.
Tô Mộng lại chẳng hề cảm thấy mình vừa nói điều gì nghiêm trọng, còn ung dung liếm môi, thảnh thơi rót cho mình một ly sữa, nhấp một ngụm, nhè nhẹ thưởng thức vị ngọt dịu lan nơi đầu lưỡi.
“Chú là tâm phúc của Giản Thực người giàu nhất Thượng Kinh.” Tô Mộng lại cất lời, trong khi quan sát vẻ mặt người đàn ông để xác định xem suy đoán của mình có chính xác hay không.
“Cô…” Người đàn ông nhìn Tô Mộng với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi.
“Nhà họ Quý và cả nhà họ Giản bây giờ đều không hề biết rằng Quý Vi Trần vẫn còn sống.” Tô Mộng tiếp tục nói và khi thấy thần sắc đối phương thay đổi, cô liền chắc chắn rằng mình đã đoán đúng.
“Cô muốn làm gì? Sao cô lại biết được chuyện này…” Ánh mắt người đàn ông nheo lại, ẩn chứa sát ý.
“Tốt nhất là chú đừng nên nảy sinh ý định giết tôi thì hơn, nếu không thì…” Tô Mộng chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn đối phương, trong mắt mang theo nụ cười lười biếng, giống hệt một con mèo nhỏ uể oải.
“Biết đâu, ngày mai hay ngày kia, nhà họ Quý và nhà họ Giản sẽ biết đến sự tồn tại của Quý Vi Trần. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng chẳng rõ. Dĩ nhiên, nếu chú muốn để hắn ta cùng tôi chết chung, tôi cũng không có ý kiến gì đâu. Dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa mà.” Tô Mộng vừa nói vừa ho nhẹ mấy tiếng, cơn đau nhói nơi lồng ngực khiến gương mặt cô ửng lên sắc đỏ bệnh tật.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản thôi: chú rời khỏi nhà họ Giản, càng xa càng tốt. Chỉ cần tôi còn sống, chú không được phép xuất hiện bên cạnh Quý Vi Trần.” Tô Mộng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mềm mại không mang theo chút đe dọa, nhưng lại khiến người ta không thể xem nhẹ.
Cô cúi đầu, hàng mi run nhẹ, khi ngẩng đầu nhìn lại đối phương, trong đôi mắt tròn xoe kia lại ánh lên nụ cười vô hại.
“Chú à, được chứ?”
Tim người đàn ông khẽ run lên, là sợ. Không hiểu vì sao, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn lại có cảm giác như bản thân bị đối phương nhìn thấu mọi thứ một cách kỳ dị.
Chỉ bằng một ánh mắt, hắn lại nếm trải được nỗi sợ hãi đã từ lâu chưa từng cảm nhận từ một cô bé nhỏ tuổi trước mặt.
Nhìn cô gái đang ngồi trên giường kia, trong đầu hắn bất chợt hiện lên một cụm từ.
Ác ma một con ác ma khoác lên mình lớp da thiên sứ.
“……” Người đàn ông im lặng xoay người rời đi, xem như đã chấp nhận yêu cầu của Tô Mộng. Chỉ là suốt cả quá trình, chân mày hắn vẫn luôn nhíu chặt, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn nhất định phải nghĩ cách sau này đưa thiếu gia đi.
【Ký chủ… tại sao cô lại muốn đuổi hắn đi chứ?】666 không hiểu. Nó thật sự không hiểu tại sao Tô Mộng lại biết có người đang âm thầm bảo vệ Quý Vi Trần, cũng không hiểu vì sao cô lại muốn tách người đó khỏi cậu. Có người bảo vệ hắn không phải là điều tốt sao?
【Vì ông ta quá ngu ngốc.】Tô Mộng lạnh nhạt dời mắt đi.
Nhà họ Quý xem Quý Vi Trần là vết nhơ cần phải xóa sạch, những người khác trong nhà họ Giản cũng đang truy tìm tung tích hắn để diệt trừ, bởi chỉ cần Quý Vi Trần biến mất, khối tài sản khổng lồ kia sẽ thuộc về họ. Trong hoàn cảnh như vậy, việc người thân cận của gia tộc Giản Thực lộ diện chẳng khác nào một tấm biển phát sáng, khiến những kẻ như cá mập ngửi thấy mùi máu, lao đến như điên cuồng.
Tự cho là đang bảo vệ, nhưng thực chất lại là từng bước đẩy người vào tuyệt lộ. Kết cục của Quý Vi Trần, có thể tưởng tượng được rồi.
【…Cũng khá thông minh đấy.】666 lẩm bẩm.
Phòng bên vang lên tiếng động Quý Vi Trần đã tỉnh. Ngay sau đó là tiếng “choang” chát chúa, một vật bằng sứ rơi xuống sàn vỡ tan. Tiếng hô hoán đầy hoảng loạn của người hầu trông nom bên cạnh vang lên.
Tô Mộng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng. Mọi thứ trên bàn đều bị hất đổ xuống sàn, mảnh vỡ sứ và thủy tinh văng tung tóe khắp nơi. Giá truyền dịch đặt cạnh cửa sổ cũng bị quật ngã, dịch truyền còn chưa kịp hết, kim tiêm đã bị rút phăng ra.
“Các người là ai?” Quý Vi Trần co người trong một góc giường, mu bàn tay vẫn còn lỗ kim truyền chưa lành, máu tươm ra thành giọt. Gương mặt hắn tái nhợt đến dọa người, môi mím chặt, tay cầm một mảnh sứ nhọn, dù bị cứa chảy máu cũng hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ vô thức giơ lên phòng thủ phía trước.
Điều gây chú ý nhất là đôi mắt của hắn đôi con ngươi màu nâu lục giờ đây đã mất đi ánh sáng, không còn tiêu cự, trống rỗng vô hồn.
Mắt của Quý Vi Trần… đã không còn nhìn thấy nữa.