Tần Tình nhìn thấy Quý Vi Trần đang vịn lan can cầu thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh về phía trước. Ánh mắt cô ta còn vô thức liếc lên tầng hai, về phía phòng của Tô Mộng, xác nhận rằng đối phương đã vào phòng và không trông thấy gì, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Quý… Quý Vi Trần, mắt em hình như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có cần chị giúp không? Em định đi đâu vậy?” Tần Tình mở lời, trên gương mặt nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Quý Vi Trần, Tần Tình không khỏi mím môi, lại tiến lên một bước.
“Em… em có thể không nhớ nữa, nhưng hồi mới đến nhà họ Quý, chúng ta từng gặp nhau đấy. Tô Mộng lúc nào cũng bệnh tật, sức khỏe yếu, nên đôi khi hành xử có hơi quá đáng, đã làm nhiều chuyện tổn thương đến em, lúc đó chị đã khuyên ngăn em ấy mấy câu, còn mang thuốc cho em nữa, em còn nhớ không?” Tần Tình tiếp tục nói.
“Ừm… chắc mấy chuyện này em cũng không nhớ nữa rồi nhỉ. Em vẫn ổn chứ? Chị…  nghe bác sĩ nói, em bị chấn thương đầu nghiêm trọng, nên mới mất trí nhớ, quên nhiều chuyện cũ, mắt cũng không nhìn thấy gì… Em có muốn biết sự thật không? Về bản thân em…” Tần Tình nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói dịu dàng vô cùng, khiến người khác dễ dàng hạ thấp cảnh giác.
Cô ta nói lấp lửng, ẩn ý, nửa thật nửa giả, cố tình để người ta hiểu lầm, dường như đang vẽ ra một mối quan hệ thân thiết giữa cô và Quý Vi Trần, như thể bản thân từng giúp hắn thoát khỏi móng vuốt của kẻ ác.
Tay Quý Vi Trần nhẹ nhàng lướt qua tay vịn cầu thang, đôi mắt giấu dưới hàng mi dài, sâu thẳm đen nhánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play