Thấy Quý Mục Chính chỉ tay về hướng đó, tim Tần phụ đập thình thịch nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh, vẫy tay gọi người hầu đến, bảo dẫn Quý Vi Trần qua đây, rồi quay sang giải thích với Quý Mục Chính:
“À, đứa trẻ này ấy mà, là một đứa trẻ đáng thương, mắt cũng không còn thấy gì nữa. Là con gái tôi nhặt được về, không có nơi nương tựa nên tạm thời cho ở nhờ trong nhà.”
Vừa dứt lời, Quý Vi Trần đã đến trước mặt ba người.
“Cháu tên là gì?”
Quý Mục Chính hỏi bằng giọng ôn hòa như một bậc trưởng bối nhân từ, ánh mắt đặt lên người Quý Vi Trần.
“Quý Vi Trần.”
Quý Vi Trần ngoan ngoãn đứng trước mặt, dáng vẻ như bị người lớn bất ngờ gọi tên, có chút căng thẳng và dè dặt. Hàng mi dài và dày khẽ rủ xuống, che khuất ánh nhìn.
Quý Mục Chính nghe vậy có chút giật mình, với cái tên “Quý Vi Trần” thì lại chẳng có chút phản ứng nào, chỉ hơi ngạc nhiên vì trùng họ, sau đó cười nhạt:
“Thật khéo quá, ta cũng họ Quý.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play