Trình Điệp Qua giữ cổ tay Nặc Đinh Sơn lại. Cô đưa lưng về phía anh hỏi:
“Ở trong mắt anh Trình có phải là những người mỗi khi tới ban đêm thì đội tóc giả, đeo mi giả, tô son rực rỡ đều là loại phụ nữ có thể hôn tuỳ tiện giống như ăn cơm uống nước. Mà tôi cũng là một trong số đó phải không?”
Trình Điệp Qua im lặng. Tuy anh chưa suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, nhưng trong tiềm thức cũng đã có ý nghĩ tương tự như vậy.
“Chính vì như vậy cho nên ngày đó mới có chuyện như vậy xảy ra. Không cần hỏi ý tôi, bởi vì trước đó anh đã nghĩ ra cách đó rồi. Chả có việc gì ghê gớm. Trong thời đại này cái gì cũng đều có thể ra giá được, chỉ cần xong việc thì đưa tiền cho cô ta là được rồi. Anh giải quyết vấn đề của anh, tôi nhận được tiền của tôi. Như vậy không phải là rất tốt sao?”
Trình Điệp Qua há miệng, anh không thể nói gì được, lại một lần nữa không có gì để nói.
“Đúng vậy, như vậy không phải rất tốt sao?” Cô lẩm bẩm nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà … Trình Điệp Qua, cái đồ khốn nhà anh, đó là nụ hôn đầu của tôi mà”.
Cô qua đầu lại, dưới màn đêm ánh sáng của đèn đường làm nhoà đi khuôn mặt cô. Viền mắt của cô chứa đầy nước mắt, ánh nước lấp lánh như hạt trân châu.
Theo bản năng anh buông lỏng tay cô ra. Mệt mỏi, khó chịu dần tan biến. Xung quanh trở nên yên tĩnh, trong nháy mắt dường như  việc duy nhất anh có thể làm đó là nhìn cô.
Gương mặt có phần đau thương, âm thanh bỗng nhiên cũng bình thản giống như không gian yên tĩnh xung quanh: “Dù tôi có thích tiền như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không biến nó thành hàng hoá. Hơn nữa, cũng không phải ai vừa sinh ra cũng liền thích tiền ngay”.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play