“Sao vậy?” Thấy Thạch Bạch Ngư nhìn chằm chằm một vạt nấm mộc nhĩ như đang suy tư điều gì, Tống Ký đứng dậy đi tới.
“Ta đang nghĩ, chúng ta kỳ thật có thể tự mình trồng ở nhà.” Thạch Bạch Ngư nói ra ý tưởng: “Như vậy không chỉ tiện cho mình ăn, mà còn có thể mang đi bán nếu có nhiều.”
Hai người chuyến này không chỉ tìm được không ít nấm mộc nhĩ, mà còn có nấm báo mưa. So với hai loại trước, dù là giá trị dinh dưỡng hay giá trị thị trường, đều cao hơn không ít. Nếu có thể gieo trồng quy mô lớn thì kinh tế sẽ vô cùng khả quan.
“Nhưng như vậy, phải chuyên môn lấy đất để trồng, mà muốn bảo đảm quanh năm không ngừng cung cấp, thì cần phải xây dựng nhà ấm, dùng nhiệt độ và thổ nhưỡng thích hợp để tiến hành nuôi trồng nhân tạo.” Thạch Bạch Ngư nhìn về phía Tống Ký: “Sọt không đựng được, về nhà dỡ sọt ra, rồi lại đi đào thêm chút nấm báo mưa, nấm và mộc nhĩ đào ít một chút cũng không sao, cái nấm báo mưa này nếu để mặc nó thối rữa trong đất thì quá đáng tiếc.”
Hai người hết chuyến này đến chuyến khác vận về nhà gỗ, cho đến khi mặt trời xuống núi.
Một ngày thu hoạch khá bội thu, không chỉ hai cái sọt trong nhà chính đầy ắp, mà góc tường cũng chất đống không ít.
“Trừ nấm báo mưa ra thì đều mang xuống núi, nấm mộc nhĩ giữ lại một phần, còn lại ta định hong khô cất trữ hết.” Thạch Bạch Ngư xắn tay áo lên: “Ngươi ngày mai còn phải dẫn người của quan phủ vào núi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta sẽ hong khô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT