Tống Ký cười nhẹ một tiếng không nói gì, nâng mông Thạch Bạch Ngư lên trên ước lượng, làm cậu có thể nằm thoải mái chút.
“Chúng ta đi đâu?” Thạch Bạch Ngư ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía: “Huyện thành này đúng là náo nhiệt hơn trấn trên.”
Không tính là quá phồn hoa, những cửa hàng hai bên đường phố nhìn cũ kỹ mục nát, hơi có chút dấu vết thời gian, đồ vật bán ra cũng không thấy nhiều mới lạ. Nhưng những gánh hàng rong bán bánh bao, bánh nướng, kẹo hồ lô, tranh chữ, đồ chơi nhỏ ven đường, lại hợp thành một bức tranh phố phường nhân gian đông đúc, náo nhiệt mà tràn ngập sự an bình, hòa thuận. Cho dù biết tất cả những điều này bất quá chỉ là biểu tượng, nhưng vẫn khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
“Đi mua y phục trước, sau đó lại đi dạo.” Tống Ký nói.
“Ngươi tính toán cứ thế cõng ta đi dạo ư?” Thạch Bạch Ngư nhướng mày.
“Ừm.” Tống Ký nghĩ đến chuyện tối qua còn không nhịn được nhíu mày: “Còn dám nói bảo ta hưu ngươi, ta……”
“Làm ta mỗi ngày không xuống được giường, ra cửa thì cứ ở trên lưng ngươi ư?” Thấy Tống Ký bị chặn họng, Thạch Bạch Ngư không nhịn được cười: “Nếu thật như vậy, thì cái gì cũng không cần làm, chỉ có thể dựa vào ăn sương uống gió mà tồn tại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT