Thạch Bạch Ngư chuyển mặt đi.
Trong lòng biết mình làm không đúng, nhưng lại cứ thấy ủy khuất. Thói quen này đều là từ nhỏ dưỡng thành, cậu xuyên tới đây đã là người trưởng thành, căn bản không thể lúc nào cũng ra vẻ phong kiến như những ca nhi nơi này. Ngẫu nhiên nằm mơ, còn mơ thấy mình ở sân trường đại học hô bằng gọi hữu, chạy vội tự do trên sân bóng. Cậu là thụ, nhưng trong xương cốt cũng là nam nhân.
Nhưng cậu mới là kẻ loạn nhập, căn bản không có tư cách yêu cầu người khác vì mình mà thay đổi thích ứng, cũng không có biện pháp, thời thế khác biệt.
“Nếu không, ngươi hưu ta đi.” Lời Thạch Bạch Ngư vừa thốt ra, không chỉ Tống Ký đổi sắc mặt, ngay cả chính cậu cũng ngực quặn đau lợi hại: “Trả cho gia đình Thạch lão đại hai mươi lượng, coi như ta thiếu ngươi, ta, ta sẽ trả lại cho ngươi……”
Thạch Bạch Ngư lời còn chưa dứt, đã bị Tống Ký bóp lấy cằm: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ngươi hưu……”
Sắc mặt Tống Ký âm trầm đáng sợ: “Ngươi dám nói hai chữ hưu ngươi, ta liền cắt đứt đầu lưỡi của ngươi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT