Tống Ký mấy bước đi đến trước mặt Thạch Bạch Ngư, không nén nổi sự vui mừng: "Sao ngươi lại đến đây?"
Thạch Bạch Ngư thấy mặt hắn lấm lem mấy vệt, vội lấy khăn tay ra lau cho hắn. Vừa lau được hai cái, đã bị Tống Ký nắm lấy cổ tay.
"Ta xin nghỉ mấy ngày, rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đến đây xem sao." Thạch Bạch Ngư nhìn Tống Ký: "Sao lại chạy đi săn bắn?"
"Trước đây có mấy lần lợn rừng xông vào làng làm bị thương người dân, thôn dân khốn khổ cầu cứu đến quân doanh. Đằng nào cũng rảnh rỗi, ta liền dẫn người lên núi một chuyến." Tống Ký vừa kéo Thạch Bạch Ngư về phía doanh trướng vừa giải thích.
"Ra là vậy." Thạch Bạch Ngư quan tâm hỏi: "Vậy tìm được chúng rồi sao?"
Tống Ký gật đầu: "Lớn nhỏ đều bị tóm gọn cả ổ, đúng lúc cho huynh đệ đánh chén." Nói đoạn đột nhiên cười: "Ngươi đến thật đúng lúc, Ngư ca nhi nhà ta quả nhiên là tự mang phúc lộc đến."
Thạch Bạch Ngư nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play