“Tống Ký thúc, đại gia gia, đại gia gia của ta không được rồi!” Tiểu ca nhi vừa mở miệng, liền òa khóc lên: “Ngài mau đi xem một chút đi, đại gia gia hắn đều hộc máu!”
Tống Ký sắc mặt biến đổi, tiến lên đỡ lấy tiểu ca nhi thiếu chút nữa lảo đảo vấp ngã. Thạch Bạch Ngư không biết đại gia gia trong miệng đứa nhỏ này là ai, thấy Tống Ký vẻ mặt nôn nóng, vội nói: “Đi xem đi, chuyện khác cứ để đó đã.”
“Vậy ta cùng Hồng ca nhi qua đó...”
“Ta cùng ngươi đi.” Thạch Bạch Ngư ngắt lời Tống Ký.
Tống Ký nghĩ nghĩ, không từ chối, dẫn cậu cùng đi. Trên đường, hắn đơn giản thuyết minh tình huống cho Thạch Bạch Ngư.
“Bản lĩnh đi săn của ta, chính là Lý thúc dạy, xem như sư phụ dẫn ta nhập nghề. Hắn thời trẻ đi săn bị trọng thương, bệnh căn không dứt, thân thể vẫn luôn không tốt, cần hàng năm uống thuốc. Hắn cả đời không cưới, cũng không có con nối dõi. Hồng ca nhi là cháu trai mồ côi hắn mang về.” Tống Ký dừng một chút: “Chuyện này vốn nên sớm nói với ngươi, chỉ là... xin lỗi.”
“Chuyện này có gì đâu?” Thạch Bạch Ngư biết Tống Ký vì sao lại giấu mình: “Ta ở trong lòng ngươi là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Lòng dạ hẹp hòi là thật, nhưng cũng phải xem là chuyện gì.
“Ta mấy năm nay đi săn kiếm bạc, gần như đều mua thuốc cho sư phụ, người bình thường khó mà chấp nhận được.” Thợ săn tuy nguy hiểm, nhưng lại là một nghề kiếm ra tiền. Vận khí tốt, săn được một con thú lớn là có thể bằng thu nhập một hai năm của một gia đình bình thường. Theo lý mà nói, tình cảnh hắn trước đây một mình ăn no cả nhà không đói, hẳn là phải tích góp được không ít của cải mới đúng, nhưng hắn... vẫn không có tiền.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play