Bận tâm Thạch Bạch Ngư bị đau, Tống Ký không làm quá muộn, một lần là dừng lại. Hắn đun nước ấm lau sạch sẽ cho Thạch Bạch Ngư, lúc này mới ôm người thổi tắt đèn dầu ngủ.
Nhưng mà vừa mới nằm xuống, liền nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi.
Tống Ký nhíu mày, lập tức đắp chăn cẩn thận cho Thạch Bạch Ngư, khoác áo ngoài đứng dậy đi xem xét. Để tránh đánh động, hắn trực tiếp mò mẫm đi, không thắp đèn dầu.
Kiểm tra xong sân trước sau, lại không phát hiện điều bất thường. Nhưng tiếng động vừa nãy truyền đến vị trí, dường như càng giống bức tường phía đông của phòng ngủ. Sân không được bao vây hoàn toàn, đứng trong sân tự nhiên không thể nhìn thấy.
Nghĩ vậy, Tống Ký lập tức bám vào tường viện trèo ra ngoài, rơi xuống đất chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc hoảng sợ chạy đi. Nhìn bóng dáng kia, đáy mắt Tống Ký lập tức toát ra sát ý mãnh liệt. Đúng lúc này, đùi phải đột nhiên bị một khối thịt chắc nịch ôm chặt, cúi đầu liền thấy Mao Cầu cắn một mảnh vải, hướng về phía mình đắc ý vẫy đuôi.
Tống Ký: "..."
Đây là học từ con chó nào vậy?
Cúi người từ miệng Mao Cầu lấy ra mảnh vải, Tống Ký khen thưởng xoa xoa đầu Mao Cầu. Nghĩ đến Tống lão đại sợ đến mức hoảng không chọn đường, phần lớn là công lao của tiểu gia hỏa này.
"Không tồi, không phí công nuôi dưỡng ngươi, đều đã học được cách giữ nhà." Tống Ký bế Mao Cầu lên, bám vào tường viện trèo trở về.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT