Hồng ca nhi đã nói vậy, mọi người tuy sốt ruột, nhưng cũng chỉ đành kìm nén mà kiên nhẫn chờ đợi. Thế nhưng, lần chờ đợi này lại kéo dài đến nửa đêm, Tống Cẩn Ngôn mới sâu kín tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nhìn ánh nến sáng tỏ trong phòng, thấy nhiều người như vậy, hắn còn ngây người một chút, sau đó mới nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
“Đại thiếu gia tỉnh rồi!” Tiểu Nguyệt đứng gần, là người đầu tiên phát hiện.
Nàng vừa gọi, mọi người đều vui mừng, lập tức xúm lại.
“Ninh Ninh, con thế nào?” Thạch Bạch Ngư đau lòng sờ sờ trán đứa nhỏ: “Có đau đầu không, có chóng mặt không, có muốn nôn không?”
Tống Cẩn Ngôn vừa muốn lắc đầu, tầm mắt liền đảo loạn: “Ừm... có một chút.” Đôi mắt nhìn người chẳng nói nên lời: “Còn hơi muốn nôn.”
“Ngươi bị va chạm vào đầu, đây đều là bình thường thôi.” Hồng ca nhi ở một bên trấn an, lại bắt mạch cho hắn: “Không có gì đáng ngại, ta sẽ kê hai thang thuốc an thần tán ứ, sáng tối dùng đúng giờ, nhanh nhất là qua đêm nay sẽ không còn chóng mặt, buồn nôn nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play