Chuyến này, Thạch Bạch Ngư quả thực bị Tống Ký làm cho choáng váng, mơ mơ màng màng, mãi đến khi về nhà vẫn chưa thể hiểu rốt cuộc là câu nói nào đã bất chợt chạm vào tính nết của đối phương, lại khiến ngọn lửa ấy từ trên xe ngựa, thiêu đốt trở về tận phòng.
Đã thật lâu rồi không còn điên cuồng như thế.
Lão phu lão phu vẫn còn có thể chỉ một lời không hợp liền củi khô lửa bốc, cậu cũng chẳng biết nên cảm khái sức mạnh của Tống Ký thật đủ đầy, hay là nên vui mừng vì mị lực của mình bao năm qua vẫn chẳng hề suy giảm.
Ừm... Thế nào cũng tốt, chỉ là cái eo già này có chút chịu không nổi.
“Sao rồi, còn có thể đứng dậy không?” Tống Ký cho người đưa tới nước ấm xong, đi đến mép giường khom lưng sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi chưa khô của Thạch Bạch Ngư.
“Chẳng dậy nổi.” Thạch Bạch Ngư yếu ớt vô lực: “Nói đi, ngươi là yêu quái gì tu luyện thành tinh mà lợi hại đến vậy?”
Tống Ký nghe vậy sửng sốt, hiểu ra ý của Thạch Bạch Ngư, tức thì bật cười, hắn hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta là yêu quái gì thành tinh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play