Vì sáng sớm hôm sau phải nhổ trại hồi triều, trời chưa sáng hai người đã phải trở về trước. Sáng sớm như vậy, Thạch Bạch Ngư căn bản không thể dậy nổi, vẫn là Tống Ký gói ghém mang về. Bị gió thổi một đường, đến doanh địa săn bắn, cuối cùng hắn mới tỉnh táo lại.
"Mấy nhãi con chắc còn chưa dậy, chúng ta đừng đi vào, đợi lát nữa ở bên ngoài đi." Về sớm một chút, không muốn quấy rầy giấc ngủ của hai đứa trẻ, Thạch Bạch Ngư đề nghị.
"Ừm." Tống Ký buộc ngựa xong, kéo Thạch Bạch Ngư đến một tảng đá cách doanh địa không xa ngồi xuống: "Còn buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì dựa vào ta ngủ thêm một lát nữa đi."
Thạch Bạch Ngư lắc đầu, nhìn thung lũng lượn lờ sương mù dày đặc: "Vị trí này tuy ở giữa sườn núi, nhưng tầm nhìn cực đẹp, lát nữa tia nắng ban mai vừa ló ra, không chừng có thể nhìn thấy mặt trời mọc."
Lần trước xem mặt trời mọc, vẫn là chuyến du lịch tốt nghiệp cấp ba. Bây giờ cách một đời nhớ lại, khuôn mặt của những người đồng hành đều mờ ảo, nhưng tâm trạng khi nhìn thấy mặt trời mọc thì thoáng như hôm qua. Nghĩ đến đây, Thạch Bạch Ngư khẽ thở dài. Cũng không biết có phải vì tuổi tác đã lớn, những thứ trước đây không mấy khi thấy cảnh thương cảm, đều trở thành hồi ức rực rỡ tồn tại.
Tống Ký thấy Thạch Bạch Ngư thần sắc trở nên mơ hồ, giật mình, đưa tay ôm hắn vào lòng, cắt đứt suy nghĩ của hắn. Thạch Bạch Ngư quay đầu nhìn hắn. Tống Ký cười cười: "Nói đi nói lại, ta còn chưa từng xem mặt trời mọc bao giờ."
"Đẹp lắm." Thạch Bạch Ngư dừng một chút: "Mặt trời mọc, phải cùng người yêu cùng nhau xem, mới có cảm giác."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play