Tống Ký ngày hôm sau như cũ là trời chưa sáng đã vào núi.
Thạch Bạch Ngư thức dậy nhìn thấy ngôi nhà quạnh quẽ còn rất không quen, bế Mao Cầu đang tung tăng chạy đến mà vuốt ve một hồi, lúc này mới lững thững đến nhà bếp ăn sáng.
"Ngư ca nhi có ở nhà không?"
Vừa mới bưng cháo lên uống được hai ngụm, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi, Thạch Bạch Ngư vội đặt chén xuống đi ra ngoài, thấy là Bạch Như Lan, bước chân liền chậm lại.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Thạch Bạch Ngư thần sắc lạnh nhạt đi tới.
"Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ." Bạch Như Lan lại vác cái rổ, nhưng lần này bên trong là rau xanh: "Ta không có gì tốt để cảm tạ ngươi, liền... đi trên núi đào ít rau dại."
"Ngươi vẫn nên mang về đi." Thạch Bạch Ngư không tiếp: "Ta ngày hôm qua không phải giúp ngươi, là vì hả giận cho chính mình mới đánh Tống lão đại."
"Lời nói thì không sai, nhưng cũng là gián tiếp giúp ta một ân huệ lớn, bằng không buổi tối hắn mà thật sự đến, ta..." Vành mắt Bạch Như Lan đỏ hoe: "Tóm lại, cảm ơn ngươi."
Thạch Bạch Ngư vẫn không nhận: "Ngày đó trong núi giúp ngươi khiêng người, đã bị đàm tiếu rồi, bây giờ ngươi độc thân, lại từng có một đoạn hôn ước với Tống ca, đi lại gần gũi càng khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích. Tống ca là hán tử thì không sao, nhưng ngươi là nữ tử, nếu truyền ra điều gì thì không tốt, cho nên không có việc gì, vẫn nên ít lui tới đi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT