"Ngươi đây là cái biểu tình gì?" Thấy Tống Ký không bày tỏ thái độ, Thạch Bạch Ngư cố ý bĩu môi tỏ vẻ không vui.
"Khụ!" Tống Ký buồn cười nắm lấy nắm tay Thạch Bạch Ngư đang duỗi đến trước mặt: "Mặc kệ ngươi là dạng gì, đều là phu lang của ta."
"Nghe ngữ khí ngươi này..."
"Còn nữa." Tống Ký cắt ngang lời Thạch Bạch Ngư, ghé sát tai cậu hạ giọng: "Bộ dạng ngươi vừa nãy đánh người, vô cùng anh tư hào sảng, xem ta còn cứng cả người đây."
Thạch Bạch Ngư: "?"
"Ta rất thích." Tống Ký trực tiếp vác cậu lên, đi nhanh về phía trong phòng. Thạch Bạch Ngư lập tức bàng hoàng: "Không phải, ngươi lại vác ta làm gì?"
Tống Ký không trả lời, trực tiếp vác cậu về phòng, tự mình thể nghiệm cho Thạch Bạch Ngư thấy câu trả lời.
Ban đầu, Thạch Bạch Ngư thấy hắn gấp gáp như vậy, còn tưởng rằng cuối cùng cũng muốn trực tiếp vào cuộc, không ngờ vẫn là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, chỉ khiến cậu nghẹn ứ. Rõ ràng sợi tơ hồng đã bị bỏ quên trên núi, ai ngờ Tống Ký không chỉ lấy ra một cái khác, lại còn có thêm chuông lắc. Buộc vào đó lúc lắc leng keng, giống như bán d*m vậy.
Cứ như vậy, không những nghẹn, mà còn thấy xấu hổ thêm gấp bội, Thạch Bạch Ngư khóc thảm hơn bất cứ lần nào, thẳng đến khi kết thúc cũng chưa nguôi ngoai, mặt vùi vào gối, khóc thương tâm đến mức nào không thể tả. Tống Ký ôm dỗ hồi lâu, cũng chưa dỗ được.
Tranh thủ lúc Tống Ký không chú ý, Thạch Bạch Ngư lén lút mở mắt ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối đen, không kìm được nghiến răng nghiến lợi mắng thầm "cầm thú".
"Không khóc nữa à?"
Tiếng Tống Ký đột nhiên vang lên phía sau, dọa Thạch Bạch Ngư giật nảy mình, vội vàng bò về lại nằm bất động.
"Không khóc thì lật người lại." Tống Ký thấy Thạch Bạch Ngư giả chết, trực tiếp đưa tay lật người cậu lại: "Ngươi nằm nghỉ ngơi một lát, ta đi nấu cơm."
Thạch Bạch Ngư trừng đôi mắt sưng húp, vẫn không nhúc nhích. Tống Ký cứ như người mù, chẳng hề để ý đến ánh mắt trừng trừng của cậu, cúi người đặt một nụ hôn lên mí mắt sưng vù của cậu, rồi thần thanh khí sảng rời đi.
Thạch Bạch Ngư đợi người đi rồi mới đưa tay rúc vào chăn, tự kỷ. Một lúc lâu sau, nhãn cầu xoay chuyển, ngó về phía hộp đựng chuông lắc tơ hồng mà Tống Ký đặt, chuẩn bị hủy thi diệt tích.
Thò đầu nhìn về phía cửa, xác định Tống Ký sẽ không trở về ngay, Thạch Bạch Ngư nhanh chóng bò dậy, từ ngăn bí mật ở khung giường lấy cái hộp ra. Nhưng mà khoảnh khắc mở hộp, nhìn thấy đầy hộp tơ hồng, chuông lắc và những món đồ chơi nhỏ tinh xảo, đồng tử Thạch Bạch Ngư co rút.
Nguyên lai những gì Tống Ký sử dụng trên người cậu, bất quá chỉ là một góc nhỏ, chín trâu mất sợi lông!
"Ngươi trông như rất thích nó."
Tống Ký đột nhiên lên tiếng dọa Thạch Bạch Ngư giật nảy mình, chỉ nghe tiếng "rầm đinh linh" một trận vang, đồ vật trong hộp bị cậu luống cuống tay chân làm đổ đầy giường.
"Ngươi đi đứng sao không có tiếng động gì vậy, cứ như vậy hoài, làm ta sợ muốn nhảy dựng!" Thạch Bạch Ngư lớn tiếng quát nạt, thực chất thì chột dạ không dám đối mặt với Tống Ký. Cái hộp đồ chơi kia thật sự biến thái quá đi! Nghĩ đến mấy thứ đó cuối cùng đều sẽ dùng trên người mình, Thạch Bạch Ngư liền sởn gai ốc.
"Sao không có tiếng?" Tống Ký khom lưng nhặt những thứ bị đổ đầy giường vào hộp, đậy nắp xong đặt lại vào ngăn bí mật: "Là ngươi xem quá nhập tâm, gọi ngươi ăn cơm cũng không nghe thấy."
Thạch Bạch Ngư: "..."
Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi cái lão già dâm đãng rất xấu!
"Lão già dâm đãng?" Động tác đặt đồ của Tống Ký khựng lại, rũ mắt nhìn về phía Thạch Bạch Ngư đang quỳ trên giường, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lộ ra vẻ nguy hiểm.
Thạch Bạch Ngư: "!" Không ngờ lại lỡ mắng lời trong lòng ra rồi!
"Khụ!" Thạch Bạch Ngư bị Tống Ký nhìn đến da đầu tê dại: "Ngươi nghe nhầm rồi!"
"Thật sao?" Tống Ký đóng ngăn bí mật lại: "Xem ra, đây mới là lời thật lòng của Ngư ca nhi, thì ra ta trong mắt ngươi, không chỉ là một lão già dâm đãng, mà còn rất xấu."
Thạch Bạch Ngư vội vàng xua tay: "Ca ca ca, ngươi nghe ta ngụy biện... Không phải, ngươi nghe ta giải thích!"
Tống Ký ung dung gật đầu: "Được, ngươi giải thích đi."
Thạch Bạch Ngư: "..." Dễ nói như vậy, Thạch Bạch Ngư nhất thời cạn lời. Đừng nói giải thích, ngay cả ngụy biện cũng không tìm thấy lý do thoái thác.
Đại trượng phu co được dãn được! Thạch Bạch Ngư trực tiếp lao vào lòng người kia, ôm ấp cọ cọ: "Ca, ta sai rồi."
"Nga?" Tống Ký không lay chuyển.
Thạch Bạch Ngư tiếp tục phát huy mị lực của hồ ly tinh nam: "Ngươi mới không phải lão già dâm đãng, ngươi là lão soái..."
"Ừm?" Tống Ký nhướng mày.
Thạch Bạch Ngư lập tức thay đổi đột ngột: "Lão công, lão soái, ngươi ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, mạo như thiên thần, nhân gian tuyệt sắc!"
"Thế không phải vẫn là lão già sao?" Đạn bọc đường đối với Tống Ký vô dụng.
"Cái 'lão' này không phải là 'lão' kia, 'lão nhân' là người già yếu, 'lão công' là 'bách niên giai lão' đó, ý tứ cũng gần giống như 'tướng công' vậy." Liếc thấy sắc mặt Tống Ký hòa hoãn, Thạch Bạch Ngư biết cửa ải này đã lừa được qua rồi, thầm tự tán thưởng sự cơ trí của mình.
Nghe được "bách niên giai lão", Tống Ký quả thật tâm tình không tồi, dù biết rõ Thạch Bạch Ngư đang bịa chuyện.
"Dậy ăn cơm thôi." Tống Ký lấy chiếc áo được xếp gọn gàng trên tủ ra, tự mình mặc vào cho Thạch Bạch Ngư: "Ban đầu định hấp mấy cái màn thầu, Ngô a ma mang chút dưa muối đến, ta liền đổi thành xào dưa muối thịt khô, rồi hấp cơm."
Vừa nghe có thịt, Thạch Bạch Ngư không còn vẻ mềm mại lười nhác nữa, mặc quần áo cũng nhanh nhẹn hẳn lên. Tống Ký ở góc độ mà cậu không nhìn thấy, cười đầy thấu hiểu.
Trong bữa ăn, Tống Ký gần như gắp hết thịt cho Thạch Bạch Ngư. Thạch Bạch Ngư đâu phải người thiếu suy nghĩ, lập tức dùng đũa gạt một nửa số thịt trong chén mình sang chén Tống Ký.
"Nhiều như vậy ngươi đừng cho ta hết." Thạch Bạch Ngư nói rồi gắp thêm hai đũa dưa muối vào chén mình: "Ngươi việc nặng nhọc, ăn uống đủ chất mới có sức lực."
Tống Ký nghe vậy không từ chối. Số thịt khô trong nhà chỉ còn lại từng ấy, xào hết cũng không nhiều. Gà rừng và chim trĩ hôm qua mang về đã ướp, còn có thể dùng được hai bữa nữa. Sau đó, trong nhà sẽ không còn món mặn.
Vẫn là phải nhanh chóng vào núi săn một con thú lớn đáng giá mới được, đến lúc đó đổi lấy tiền bạc, mua thêm chút thịt tươi về. Ngư ca nhi thích sườn hầm canh, cũng phải mua một ít về. Y phục cũng cần mua sắm, bộ đồ trên người Ngư ca nhi vẫn là của năm trước, thời tiết ngày càng ấm áp, mắt thấy sắp không mặc được nữa rồi, phải mua hai bộ mỏng hơn.
Tống Ký nghĩ vậy liền nói: "Ngày mai ta muốn vào núi một chuyến."
Giọng nói vừa dứt, ngẩng mắt liền thấy Thạch Bạch Ngư đang mắt trông mong nhìn mình.
"Trước khi trời tối ta sẽ về." Tống Ký dừng đũa: "Lần này đi thời gian không dài, sẽ không mang theo ngươi, ta đã nói với Ngô a ma rồi, bảo hắn ngày mai qua đây bầu bạn với ngươi."
"Nga." Thạch Bạch Ngư vừa nghe lời này liền xìu xuống: "Cũng không cần lần nào cũng làm phiền Ngô a ma đâu."
"Có Ngô a ma, ta yên tâm hơn một chút." Nghĩ đến Tống lão đại, Tống Ký nhíu mày. Tống lão đại tuy gan bé nhưng không có trí nhớ, vẫn phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm mới được. Thế nhưng chuyện này cần phải cẩn thận, dù sao đi nữa, trong mắt người ngoài họ vẫn là huynh đệ, nếu xử lý không ổn dễ bị người ta chỉ trích. Tống Ký không bận tâm những điều đó, nhưng không muốn Thạch Bạch Ngư phải lo lắng.