Sứ thần Mộc Di ba ngày sau đã tới kinh thành.
Từ khi Dịch Thừa tiếp đãi và an trí họ ở dịch quán, vài ngày sau, Thạch Bạch Ngư cùng Bàng Trọng Văn mới đến dịch quán để làm theo thủ tục. Còn về Thái Tử, xin lỗi, điều đó phải đợi sứ thần Mộc Di tự mình đến bái kiến. Huống chi là hoàng đế, trước khi chính thức triều bái, họ còn chẳng có tư cách vào cung yết kiến.
Người Mộc Di cảm nhận được sự chậm trễ của họ, tất nhiên là bất mãn, nhưng đều không phải kẻ ngu ngốc. Từ khi họ vào thành, liền rõ ràng nhận ra điều bất thường, cho nên dù bất mãn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Thế mà vẫn có thể ổn định, xem ra là thật sự bị đánh cho sợ rồi." Từ dịch quán đi ra, Bàng Trọng Văn cảm khái nói.
"Ân." Thạch Bạch Ngư gật đầu: "Bất quá phương diện canh phòng không thể lơi lỏng."
"Đó là lẽ tự nhiên." Bàng Trọng Văn có chút phong hàn, vừa nói vừa che miệng ho hai tiếng: "Thích tướng quân cũng có ý này."
Thạch Bạch Ngư đi theo Bàng Trọng Văn đến trước xe ngựa, chuẩn bị tiễn người lên rồi, mới quay lại xe ngựa nhà mình. Chẳng ngờ Bàng Trọng Văn lên được một nửa lại dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT