"Mau đuổi kịp." Đi phía trước, Tống Ký không yên tâm dặn dò Thạch Bạch Ngư: "Chú ý nhìn đường."
"Nga." Thạch Bạch Ngư vội vàng cõng sọt ôm Mao Cầu đuổi kịp Tống Ký.
Chỉ là Thạch Bạch Ngư đi bên cạnh Tống Ký, ánh mắt lại cứ nhịn không được dừng trên người Bạch Như Lan phía trước. Chẳng biết vì sao, luôn cảm thấy cảnh này lộ ra vẻ khó chịu khôn tả. Hạt giống hoài nghi vừa mới nảy mầm đã bị Thạch Bạch Ngư vội vàng bóp nát. Người ta vừa mới mất trượng phu, đang lúc đau khổ, suy đoán vô cớ như vậy, không tốt, không tốt! Lắc lắc đầu, Thạch Bạch Ngư vội vàng thu tầm mắt khỏi người Bạch Như Lan.
Khi xuống núi, họ đi theo con đường chính mà thôn dân thường qua lại, tuy có vòng vèo một chút nhưng ít nhất cũng vững vàng. Nhưng ngược lại, con đường chính có nhiều thôn dân đi lại. Bởi vậy, gần như vừa ra đến nơi, họ đã bị thôn dân phát hiện.
Lác đác nhìn thấy Tống Ký và Bạch Như Lan, mọi người còn kinh ngạc một lát, thầm nghĩ hai người họ sao lại đi cùng nhau, còn tưởng là chuyện gì đâu, ngay sau đó liền bị người trên cáng mặt mày xanh xao dọa sợ cùng lúc.
"Ai nha!" Có một đại nương kêu lên: "Đây chẳng phải Hoàng lão Tam Hoàng Ngọc Vinh sao, Như Lan các ngươi đây là?"
Bạch Như Lan không nói gì, nước mắt giăng trên mặt, khiến cả người nàng trông có vẻ lung lay sắp đổ. Thấy nàng như vậy, mọi người cũng chẳng còn rảnh mà buôn chuyện, lập tức có hán tử bước lên đỡ cáng, thay nàng đỡ. Khoảnh khắc bị thay ra ấy, Bạch Như Lan như thể cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, xụi lơ trên mặt đất, khóc tê tâm liệt phế.
Thấy nàng như vậy, mọi người vội vàng nâng đỡ khuyên nhủ, lại có người lanh trí đã chạy xuống núi đi báo tin cho nhà họ Hoàng.
Bên này vừa mới đưa người xuống núi, người nhà họ Hoàng đang làm việc trên đất nghe tin liền chạy tới. Vừa thấy sắc mặt Hoàng Ngọc Vinh liền biết chuyện gì, chỉ liếc mắt một cái, Hoàng lão cha chạy phía trước đã ngất lịm đi. Hai huynh đệ nhà họ Hoàng theo sau đuổi tới, đỡ Hoàng lão cha vừa ấn huyệt nhân trung vừa đút nước, mãi mới tỉnh lại, lại há miệng phát ra một tiếng gào khóc.
"Con ta a!" Hai huynh đệ nghe tiếng Hoàng lão cha kêu khóc, theo bản năng nhìn về phía người trên cáng, tức thì trong lòng chấn động. Lão Tam nhà họ... Chết, chết rồi!
Rất nhanh, Hoàng lão bà tử nhận được tin tức cũng được hai cô con dâu đỡ đuổi tới, từ xa nghe tiếng khóc của lão nhân là đầu gối đã mềm nhũn, đợi đuổi kịp đến nơi thấy con trai đã tắt thở trên cáng, liền nhào tới khóc trời khóc đất gào lên.
Cứ như vậy, tự nhiên là không thể tiếp tục khiêng, Tống Ký và một hán tử khác liền đặt cáng xuống. Không ngờ lại khiến Hoàng lão bà tử chú ý. Nhìn thấy Tống Ký, rồi lại nhìn Bạch Như Lan đang đứng khóc đến không vững bên cạnh, bà ta đột nhiên bộc phát ra sức lực thật lớn, đẩy hai cô con dâu ra, liền nhào về phía Bạch Như Lan.
"Tiện nhân! Ngươi đã làm gì con trai ta, con trai ta khỏe mạnh vào núi hái thuốc, sao đột nhiên lại chết?!" Hoàng lão bà tử túm kéo Bạch Như Lan, chính là một trận đấm đá: "Đừng tưởng ta không biết, ngươi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm cái vị hôn phu trước kia của ngươi, nói, có phải là ngươi, có phải là đôi gian phu dâm phụ các ngươi đã hại chết con ta không!"
Bạch Như Lan tựa như một con búp bê vải rách nát không hồn, mặc cho Hoàng lão bà tử đánh mắng, cho đến khi câu "gian phu dâm phụ" vang lên, mới khiến nàng chợt hoàn hồn, đột nhiên nhìn về phía Hoàng lão bà tử, trừng mắt dữ tợn.
"Ngươi còn dám trừng!" Hoàng lão bà tử lại là một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Bạch Như Lan: "Ngươi cùng gian phu đã giết con trai ta, ta muốn các ngươi đền mạng!"
"Đủ rồi!" Thạch Bạch Ngư hét lớn một tiếng cắt ngang tiếng la lối khóc lóc của Hoàng lão bà tử: "Lão bà tử này ngươi có bệnh à! Chúng ta nghe tiếng kêu cứu đuổi tới thì con trai ngươi đã chết rồi, niệm tình đồng hương hảo ý mà giúp các ngươi đưa người xuống núi, các ngươi không cảm kích thì thôi lại còn ở đây ngậm máu phun người, một câu một cái gian phu dâm phụ, ngươi mẹ nó coi ta Thạch Bạch Ngư là chết à!"
Thạch Bạch Ngư quả thực tức chết rồi, chưa từng thấy người nào như vậy, đúng là hảo tâm không được báo đáp. Vừa nãy Hoàng lão bà tử có đánh mắng la lối khóc lóc đổ tiếng xấu cho Tống Ký cũng chẳng ai hé răng, Thạch Bạch Ngư rống lên một tiếng này, lại có người đứng ra.
"Ca nhi này, sao lại có thể mắng chửi người đâu?" Cô con dâu cả nhà họ Hoàng giả vờ đau lòng muốn chết, một bộ muốn ngất xỉu trước mặt Hoàng lão bà tử, trợn mắt giận dữ nhìn Thạch Bạch Ngư.
Thạch Bạch Ngư quả thực bị chọc cho bật cười, lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Hoàng một cái, kéo Tống Ký liền đi: "Tống ca chúng ta đi thôi, chuyện vớ vẩn này ai thích làm thì làm, người này chúng ta không khiêng nữa!"
Không ngờ mới đi được hai bước, đã bị Hoàng Ngọc Anh vừa tới chặn lại.
"Đứng lại!" Hoàng Ngọc Anh chạy đến trước mặt hai người, chặn đường: "Ngươi nói đường đệ ta chết không liên quan đến các ngươi thì không liên quan ư, ngươi lấy gì chứng minh? Sao lại trùng hợp như vậy, người khác không phát hiện, cố tình lại để ngươi và Tống Ký phát hiện ra?"
Tống Ký mặt không biểu cảm nhìn người nhà họ Hoàng, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt Hoàng Ngọc Anh: "Các ngươi cứ báo quan đi."
"Ngươi..."
"Sao lại trùng hợp như vậy sao?" Thạch Bạch Ngư nhìn thấy Hoàng Ngọc Anh là ngứa tay, lại muốn tháo khớp cằm hắn: "Là do vận xui bám lấy chứ còn sao nữa!"
Sắc mặt cả nhà họ Hoàng đồng loạt biến đổi. Các thôn dân thấy sự việc phát triển thành ra như vậy, nhìn nhau, muốn khuyên nhủ lại không chen vào được lời nào.
"Sớm biết sẽ gặp phải cái chuyện vớ vẩn của nhà họ Hoàng các ngươi, hôm nay chúng ta đã không ra khỏi cửa." Thạch Bạch Ngư nắm chặt tay Tống Ký, nhìn về phía Hoàng lão bà tử: "Ta nghe nói con trai con dâu ngươi vào núi tìm thuốc cho ngươi mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn oán thì cũng là oán chính ngươi, liên quan quỷ gì đến chúng ta!"
"Ngươi ngươi ngươi..." Hoàng lão bà tử ngón tay run run chỉ vào Thạch Bạch Ngư, mắt trợn ngược, ngất lịm đi.
Trong nhất thời tiếng khóc tiếng kêu vang lên. Thạch Bạch Ngư và Tống Ký không quản cái cảnh tượng hỗn loạn đó, tránh Hoàng Ngọc Anh, thẳng thừng rời đi.
Mãi cho đến khi về nhà, Thạch Bạch Ngư vẫn chưa hết giận. Tống Ký thì không có cảm xúc gì, chẳng qua cả người trông có vẻ hơi lạnh lùng, không muốn gần gũi. Thạch Bạch Ngư đau lòng lắm, đặt Mao Cầu xuống mà sọt còn chưa kịp để vào chỗ, liền xoay người ôm lấy eo Tống Ký.
Tống Ký cúi đầu nhìn cái đầu đang rúc vào ngực mình, ánh mắt lạnh lẽo dịu đi, giơ tay ôm người vỗ vỗ.
"Ta không sao." Tống Ký hiếm hoi lộ ra vài phần nhu tình của hán tử thô kệch: "Ngư ca nhi ngoan, đừng giận nữa."
Sao có thể không giận? Thạch Bạch Ngư chỉ biết ở hiện đại làm việc tốt dễ bị vu oan, không ngờ cổ đại cũng có loại người cực phẩm như vậy, tức đến tâm can tỳ phổi thận đều đau.
Tống Ký thấy dỗ không được, gỡ chiếc sọt sau lưng Thạch Bạch Ngư xuống, rồi bế cậu lên. Thạch Bạch Ngư bị bất ngờ ôm lên mà giật mình, bản năng giơ tay choàng qua cổ Tống Ký, đôi mắt đỏ hoe ướt át nhìn thẳng vào hắn.
Tống Ký cũng nhìn cậu: "Khóc?"
"Không khóc." Thạch Bạch Ngư dựa đầu vào vai Tống Ký: "Ta tức giận."
Tống Ký ôm Thạch Bạch Ngư thẳng vào trong phòng.
"Người tốt khó làm, sau này gặp lại chuyện vớ vẩn của nhà họ Hoàng thì đừng có nhúng tay vào nữa." Thạch Bạch Ngư hít sâu: "Tức đến đau gan."
Tống Ký ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, hai người liền nghe nói, Bạch Như Lan đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng.