"Ừm." Tống Ký đặt gà rừng cùng chim ngói đã xử lý sạch sẽ vào bên cạnh sọt, rồi vác lên, đoạn nói: "Đi xem sao."

Thạch Bạch Ngư ban đầu còn định bảo Tống Ký đi, mình ở lại nướng thịt, nhưng thấy dáng vẻ đối phương thì chắc không định để cậu ở lại một mình. Cậu cũng chẳng chần chừ, đứng dậy rồi theo ngay. Còn về phần Mao Cầu, chẳng cần gọi, thấy hai người đi là nó lập tức khập khiễng tí toáy chạy theo sau.

"Cứu mạng a!"

"Có ai không?"

"Cứu mạng..."

Tiếng kêu cứu đứt quãng, càng lại gần càng rõ ràng, nhưng nghe như văng vẳng, không hiểu sao lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng. Thạch Bạch Ngư túm lấy cánh tay Tống Ký, khom lưng rón rén, trông hệt như kẻ đi trộm vậy.

Tống Ký quay đầu lại, không ngờ lại thấy vẻ lấm la lấm lét trên khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của Thạch Bạch Ngư.

"Sao vậy?" Tống Ký thoáng chốc không biết nói gì, đoạn hỏi.

"Nơi núi sâu rừng già này, sao lại có tiếng nữ tử?" Trong đầu Thạch Bạch Ngư không tự chủ hiện lên đủ đoạn phim thần quái đã xem: "Ngươi nói ban ngày ban mặt thế này, sẽ không phải gặp quỷ đấy chứ?"

Đột nhiên nhớ đến việc lạc đường như bị quỷ đánh tường lúc trước, cậu càng cảm thấy đúng là như vậy, không kìm được rùng mình một cái thật mạnh.

Tống Ký: "..."

Hắn không nói lời nào, Thạch Bạch Ngư tự động dịch thành cam chịu, càng sợ hãi hơn, nhưng lòng hiếu kỳ lại thôi thúc cậu từng bước tiến về phía nguồn âm thanh.

Tống Ký lắc đầu: "Chắc là thôn dân vào núi thôi, đừng sợ, ban ngày ban mặt nào có ma quỷ gì?"

"Thế buổi tối có không?" Thạch Bạch Ngư lập tức hỏi.

Tống Ký cứ để mặc cậu nắm tay, bước chân không ngừng: "Không có."

"Sao ngươi biết không có?"

"Chưa thấy bao giờ."

"..."

Hai người rất nhanh theo tiếng kêu đến một sườn núi, không cao lắm, nhưng nếu ngã xuống cũng rất nguy hiểm. Bên vách núi là một vạt tre nhỏ.

Tống Ký gạt tre tiến lên, cúi đầu nhìn thấy người kêu cứu dưới vực thì có chút bất ngờ. Thạch Bạch Ngư nhìn phản ứng của Tống Ký, cũng thò đầu xuống, liếc mắt một cái đã nhận ra nữ tử kêu cứu chính là Bạch Như Lan. Mà bên cạnh Bạch Như Lan còn nằm một nam nhân đầu vỡ toác bất tỉnh nhân sự, trông tuổi tác cũng xấp xỉ Tống Ký.

"Tống đại ca!" Bạch Như Lan thấy Tống Ký cũng sững sờ, ngay sau đó mắt nàng ánh lên vẻ kinh hỉ: "Tống đại ca cứu chúng ta với, tướng công của ta, tướng công hắn bị thương rồi!"

Thạch Bạch Ngư vốn dĩ chỉ cảm thấy bất ngờ, không nghĩ gì khác, nhưng nghe tiếng "Tống đại ca" ấy, lòng cậu bỗng chốc dâng lên vị chua xót. Chậc, gọi thân mật như thế, không biết còn tưởng hai người là một đôi đấy!

Chua thì chua, nhưng Thạch Bạch Ngư hiểu rõ sự tình khẩn cấp, không cản Tống Ký cứu người.

"Ta xuống xem sao." Tống Ký đặt sọt xuống, nhìn về phía Thạch Bạch Ngư: "Ngươi cứ ở trên này."

Thạch Bạch Ngư gật đầu, bị Tống Ký nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay đối phương, vội buông ra.

"Ngươi cẩn thận một chút." Thạch Bạch Ngư dặn dò.

Vừa dứt lời, Tống Ký liền bám vào bụi tre mượn lực, nhảy xuống, động tác dứt khoát gọn gàng. Thạch Bạch Ngư thầm khen một câu "hảo soái" trong lòng, nhưng vì lòng đang chua lè nên cậu chỉ chằm chằm nhìn xuống mà không biểu lộ ra ngoài.

Tống Ký xuống dưới trước tiên kiểm tra vết thương của tướng công Bạch Như Lan, rồi xem xét hơi thở: "Hắn đã chết rồi."

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Bạch Như Lan sắc mặt trắng bệch như bị sét đánh ngang tai, mà Thạch Bạch Ngư cũng kinh ngạc nhảy dựng. Chết... Chết rồi ư?!

Gặp phải chuyện này, tất nhiên không thể bỏ mặc, không giúp một tay thì không được, chỉ mình Bạch Như Lan là nữ tử yếu đuối, tất nhiên không thể mang thi thể phu quân xuống núi. Vốn dĩ kế hoạch của hai người là ngủ lại trong núi một đêm, giờ thì không được nữa rồi. Không chỉ phải xuống núi sớm, mà kế hoạch dã ngoại nấu cơm cũng tan thành mây khói.

"Nơi này tuy là bìa rừng, nhưng đã tương đối sâu, khó tránh sẽ có dã thú qua lại." Tống Ký nhìn địa thế xung quanh, nói với Bạch Như Lan đang thất hồn lạc phách: "Ta trước đưa ngươi lên, sau đó ngươi cùng Ngư ca nhi ở trên phụ một chút, cùng nhau kéo tướng công của ngươi lên."

Bạch Như Lan lau nước mắt trên mặt, đứng dậy từ mặt đất: "Làm phiền Tống đại ca."

"Ngươi mượn tre bám vào mà leo lên, ta ở dưới sẽ đỡ cho ngươi." Tống Ký nói một câu "đắc tội" rồi đỡ eo Bạch Như Lan đẩy nàng lên một đoạn, đợi nàng bám được vào tre, hắn liền buông tay ngồi xổm xuống, dùng vai đỡ lấy chân nàng, đứng dậy tiếp lực.

Nữ tử dù sao cũng không quen việc này, tay Bạch Như Lan nắm tre đến rát cả tay cũng không thể trèo lên được. Vẫn là Thạch Bạch Ngư ở trên nắm chặt bụi tre, dẫm lên vách đá xuống kéo nàng lên, mới đưa được người lên.

"Cảm ơn." Bạch Như Lan không đối diện với Thạch Bạch Ngư, nói lời cảm ơn xong liền rụt tay về, xoay người mắt đẫm lệ nhìn xuống vách núi.

Thạch Bạch Ngư cũng nhìn xuống vách núi: "Tống ca, ngươi... Làm sao đưa ngươi lên đây? Hay là ta tìm xem có dây mây nào không, bện thành dây thừng rồi buộc kéo lên?"

"Ngươi đừng chạy lung tung." Tống Ký không yên tâm để Thạch Bạch Ngư rời khỏi tầm mắt.

"Vậy thì..." Thạch Bạch Ngư nghĩ nghĩ: "Y phục của ta mặc nhiều, ta cởi cái áo ngoài này ra, ngươi buộc hắn lên lưng." Như vậy Tống Ký mới có thể rảnh tay chân để leo lên.

"Là một cách hay, nhưng không cần đâu, thân thể ngươi ốm yếu, đừng để lại cảm lạnh." Tống Ký những lần trước vào núi đều cởi trần, hôm nay hiếm hoi mặc áo dài tay, lập tức cởi áo của mình ra, buộc thi thể tướng công của Bạch Như Lan ra sau lưng, rồi lấy đà nhảy lên, bám vào bụi tre mà leo lên một đoạn.

Hai người phía trên vội đưa tay ra giúp đỡ, kéo Tống Ký lên.

Lên đến nơi, Tống Ký liền đặt thi thể tướng công của Bạch Như Lan xuống.

"Ta xem thử quanh đây có gỗ nào thích hợp làm cáng không, lát nữa sẽ khiêng người xuống." Tống Ký không nhìn Bạch Như Lan, nói xong liền nhìn về phía Thạch Bạch Ngư: "Đợi ta ở đây."

Thạch Bạch Ngư gật đầu.

Tống Ký không đi xa, nói là ở gần thì đúng là ở gần, chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy Thạch Bạch Ngư cách đó không xa.

Riêng Thạch Bạch Ngư thì không nhìn về phía Tống Ký, mà nhìn Bạch Như Lan đang ngồi xổm bên vong phu khóc đến thương tâm mấy lượt.

"Tướng công của ngươi cũng là thợ săn sao?" Thạch Bạch Ngư ôm Mao Cầu đang cọ chân làm nũng, cúi đầu hỏi Bạch Như Lan.

"Bà bà mấy hôm trước bị bệnh, lang trung nói thiếu một vị thuốc, chúng ta vào núi tìm thảo dược, ai ngờ chân chàng lại bị trượt ngã xuống." Nước mắt Bạch Như Lan tuôn như cắt đứt hạt châu: "Lần này người không còn, ta về sau phải sống thế nào đây?"

Thạch Bạch Ngư há miệng, lúc này cũng không biết nên nói gì, đành giữ im lặng. Tuy đồng tình với nỗi bất hạnh của đối phương, nhưng dù sao cũng không thân thiết, điều họ có thể làm cũng chỉ là giúp đưa thi thể người chết xuống núi.

Tống Ký hành động nhanh nhẹn, rất nhanh đã tìm được mấy khúc gỗ, dùng dây mây buộc lại với nhau, làm thành một cái cáng đơn giản, rồi đặt thi thể lên.

"Ngư ca nhi, ngươi vác sọt, theo sát ta." Tống Ký ngay sau đó nhìn về phía Bạch Như Lan đang khóc lê hoa đái vũ: "Ngươi khiêng phía trước hay phía sau?"

"Phía trước đi." Bạch Như Lan liếc nhìn vong phu trên cáng một cái, lau nước mắt đi đến phía trước cáng, quay lưng ngồi xổm xuống.

Tống Ký không nói gì, đi tới đầu cáng còn lại, hai người lập tức hợp sức khiêng lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play