Bên thương hội hưởng ứng khá nhanh, chỉ trong vòng hai tháng đã gom đủ bạc, sai Chu thúc cùng tiêu cục áp giải vào kinh. Thạch Bạch Ngư cầm sổ sách quyên tiền của các thành viên thương hội, trực tiếp tiến cung đòi chỗ tốt. Rốt cuộc không thể để người ta đổ máu mà không được gì.
Mấy năm nay, mọi người trong thương hội vẫn luôn nỗ lực cống hiến vì nước vì dân, những chỗ tốt nhận được vẫn là những cái ban đầu, đơn giản chỉ là một chút thể diện mà các thương nhân cầu còn không được. Nhưng Thạch Bạch Ngư cảm thấy, thể diện này dù sao cũng quá "vắt cổ chày ra nước", thỉnh thoảng vẫn nên có những khen thưởng thực chất, như vậy mới có thể khiến mọi người tích cực hơn khi đối mặt với việc quyên tiền, quyên vật tư.
Không chỉ có các thương nhân trong thương hội, mà còn có cả bá tánh tự phát tham gia quyên lương quyên vật. Họ sống càng không dễ dàng, triều đình cũng nên có sự biểu thị. Tuy rằng không cho họ cũng sẽ không cảm thấy thế nào, thậm chí còn coi là đương nhiên, nhưng sự khen thưởng của triều đình là sự khẳng định đối với sự cống hiến của họ, càng có thể trực quan phát huy mạnh mẽ tinh thần đoàn kết một lòng này, làm cho cả Đại Chiêu càng có sức mạnh gắn kết, cũng làm cho con dân Đại Chiêu càng có lòng trung thành.
Thạch Bạch Ngư cảm thấy, xét cả tình lẫn lý, sự khen thưởng này đều đáng phải có. Ai ngờ cậu vừa nói những điều này, hoàng đế liền cứng đờ, trừng mắt nhìn cậu nửa ngày không nói nên lời.
“Quốc khố ra sao, ngươi lại chẳng phải không rõ, khen thưởng thực chất, nói thì nhẹ nhàng, ngươi bảo triều đình lấy cái gì ra mà khen thưởng?” Cuối cùng cũng hoàn hồn, hoàng đế vẻ mặt đau khổ như nhìn Chu Bái Bì: “Tư khố của Trẫm đã trống rỗng, toàn bộ hoàng cung trên dưới đều cắt giảm chi tiêu mấy năm rồi…”
“Bệ hạ khoan kích động đã.” Thạch Bạch Ngư vội vàng mở lời trấn an: “Khen thưởng thực chất này, đâu nhất thiết phải ban thưởng đồ vật mới gọi là thực chất. Khó khăn lớn nhất của thương nhân ngoài địa vị, chính là thuế thương nghiệp cao. Cho dù giảm bớt một thành trên mức thuế hiện có, cũng là một ân huệ lớn. Bá tánh quyên lương quyên vật, đều là những thứ họ chắt chiu từ miệng của người nhà, cấp cho quân doanh, họ có thể phải chịu đói. Tinh thần xả thân vì nước này, càng nên được khen thưởng, giảm miễn thuế má, cũng là lẽ thường tình.”
“Quốc khố quả thực đang trống rỗng, chiến sự biên quan chưa ngừng, dù có ngừng chiến, cũng còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, triều đình mới có thể hồi phục. Trong tình huống này không tăng thuế đã là tốt lắm rồi, còn giảm miễn thuế má sao?!” Hoàng đế cảm thấy Thạch Bạch Ngư điên rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT