Về chuyện trên quan trường, Tống Ký không hiểu, nhưng chỉ nghe thôi, hắn đã biết đó là một việc khổ ải, không khỏi đau lòng nhéo nhéo bả vai Thạch Bạch Ngư.
“Ai!” Thạch Bạch Ngư thở dài: “Bệnh trầm kha khó chữa.”
“Nếu không phải như thế, bệ hạ cũng không đến nỗi nôn nóng cải cách, thi hành ca nhi và nữ tử nhập học khoa cử.” Tống Ký tuy ở hương dã, nhưng lại chẳng phải kẻ không hiểu tâm tư người cầm quyền. Từ xưa đến nay, đều là hán tử đội trời đạp đất, phu vi cương thường. Người thường còn không thể chấp nhận nữ tử và ca nhi vượt lên trên hán tử, huống chi là hoàng đế.
Việc tự mình mở ra một con đường, hạ quân cờ quỷ dị này, chẳng qua là bị bức bách bất đắc dĩ.
Cố tình Ngư ca nhi lại trở thành bia ngắm sống của lối tắt mới mở ra, nhìn người chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã mệt mỏi đến vậy, nghĩ cũng biết hai ngày này ở Hộ Bộ chắc chắn chẳng dễ chịu gì, phỏng chừng không thiếu bị xa lánh và gây khó dễ.
Nghĩ vậy, Tống Ký càng thêm đau lòng, cảm xúc khó tránh khỏi liền hiện rõ trên mặt.
“Ngươi làm gì?” Thạch Bạch Ngư nhìn thấy, buồn cười xoa bóp mặt hắn: “Sao lại vẻ mặt đau lòng vậy, ngươi đang suy diễn cái gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT