Thời gian chạng vạng vào mùa đông trôi qua rất nhanh, vừa nãy còn lờ mờ ánh sáng mà giờ đã tối đen như mực, đưa tay không thấy rõ gì. Thế nhưng, hai người vẫn chưa ăn cơm tối.

Tống Ký đang nấu cơm, còn Thạch Bạch Ngư thì ngại không dám ngồi yên. Cậu vừa mò mẫm xuống giường, va vấp đủ thứ để đến cửa phòng, thì đã bị Tống Ký đang đi tới phát hiện và bế trở lại giường.

“Không phải bảo ngươi ở yên trên giường à, xuống đây làm gì?” Tống Ký thắp đèn dầu, quay đầu nhìn tiểu Ngư ca nhi đang ngoan ngoãn ngồi thẳng thớm ở mép giường: “Sợ tối à?”

Thạch Bạch Ngư vốn định nói mình muốn đi giúp một tay, nhưng tròng mắt chuyển động rồi lại gật đầu.

Trong mắt Tống Ký tựa hồ hiện lên một tia bất lực: “Giờ không có gì rồi, cứ ngoan ngoãn đợi đi, ta đi nấu cơm.”

“Tống ca.” Thấy Tống Ký định xoay người rời đi, Thạch Bạch Ngư vội đứng dậy đi theo: “Ta đi phụ ngươi một tay đi.”

Không đợi Tống Ký từ chối, Thạch Bạch Ngư đã kéo tay đối phương, bước nhanh ra ngoài: “Bếp nhà ngươi ở đâu thế?”

Tống Ký liếc nhìn cánh tay bị kéo, rồi lại nhìn sườn mặt của tiểu Ngư ca nhi phía trước. Hắn không nói gì, trầm mặc dẫn cậu đi.

Trong lòng Tống Ký thầm nghĩ Ngư ca nhi này thật biết cách giả vờ, lại còn học theo kiểu nói chuyện của mấy vị đại gia ở trấn trên. Nhà nông làm gì có “phòng bếp”, đó đều là “nhà bếp” cả.

Nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu vì hư vinh, ngược lại còn có chút đáng yêu. Thần thái tự nhiên kia cứ như cậu ta vốn không phải xuất thân nông hộ, mà lẽ ra phải là một Ngư ca nhi được cưng chiều trong thành. Nếu không phải chuyện Ngư ca nhi nhảy sông hôm đó gây ồn ào quá lớn, khiến hắn phải đích thân đến nhà họ Thạch ở thôn Song Hà một chuyến, biết được thân thế khốn khó của người này có bao nhiêu không dễ dàng, thì có lẽ hắn đã bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt rồi.

Nghĩ đến ngày đó khi đưa người về, lúc thay quần áo thấy trên lưng và cánh tay đầy những vết sẹo ngang dọc, Tống Ký khẽ nhấp môi, ánh mắt trầm xuống.

Nhà bếp của Tống gia nằm cạnh chuồng bò, từ nhà chính đi ra bên tay trái, vừa bước ra cửa là có thể nhìn thấy ngay. Tống Ký thấy Thạch Bạch Ngư vẻ mặt tò mò nhìn quanh đánh giá, liền không vội nấu cơm, dẫn cậu đi làm quen trước.

“Gạo và lương thực thô trong nhà đều ở mấy cái lu dựa góc tường kia. Trên xà nhà treo mấy khối thịt khô là do Ngô a ma giúp ướp cách đây không lâu. Dầu, muối, gia vị đều ở trong tủ.”

Tống Ký đi đến bên các cái lu, lần lượt vén nắp của từng cái. Thạch Bạch Ngư đầy mong đợi nhìn vào, kết quả là thấy các lu đều… trống trơn.

Không khí bỗng chốc trở nên hơi ngượng ngùng.

Tống Ký khẽ hắng giọng, như không có chuyện gì che nắp lại: “Gần đây thường xuyên lên núi, không để ý lắm. Đợi ngày mai đi trấn trên bán lợn rừng, ta sẽ mua thêm chút về.”

Nghe nói đi trấn trên, cái “radar trì độn” của Thạch Bạch Ngư lập tức sáng rực.

“Tống ca…” Đối diện với ánh mắt của Tống Ký, Thạch Bạch Ngư thẹn thùng nói: “Ta cũng muốn đi trấn trên xem sao, ngươi có thể dẫn ta đi không?”

“Sao nào?” Tống Ký nhướng mày: “Đi do thám địa hình, rồi sau đó dễ bề bỏ trốn à?”

Thạch Bạch Ngư ngoan ngoãn: “Không trốn đâu.”

“À.” Tống Ký xoay người đi về phía bếp lò: “Không được.”

Thạch Bạch Ngư: “…” Bĩu môi.

“Bĩu môi cũng vô ích.” Tống Ký hất cằm về phía cái bàn thấp bên cạnh: “Qua bên kia ngồi đi, đồ ăn lát nữa là xong.”

Thạch Bạch Ngư vốn là muốn đến giúp, nhưng cậu nhìn quanh thì thấy đồ ăn đã thái sẵn, lửa là củi khô không cần phải canh liên tục, cơm cũng đã nấu xong, chỉ còn lại việc xào thức ăn. Xem ra quả thật không cần cậu giúp đỡ, liền “à” một tiếng, dịch đến cái bàn thấp ngồi xuống, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tống Ký đang bận rộn.

Ánh đèn dầu không mạnh, lấp la lấp lánh chiếu sáng cả nhà bếp cũng không mấy rõ ràng. Người đàn ông cởi trần thành thạo xao nồi, cơ bắp cánh tay co rút theo từng động tác. Cảnh tượng đó không hiểu sao lại chạm vào trái tim Thạch Bạch Ngư.

“Tống ca.” Thạch Bạch Ngư chớp chớp mắt, không nén được tò mò hỏi: “Tại sao mọi người lại sợ ngươi vậy?”

Cậu thật sự không nghĩ ra, Tống Ký nhìn thế nào cũng không giống một lão thợ săn xấu xí hung ác. Có phải tác giả đã hiểu lầm gì đó không? Rõ ràng đây là một soái ca mà!

Nhìn xem cái khí chất nam tính ập vào mặt này… Ực! Thạch Bạch Ngư nuốt nước miếng.

“Không quan trọng.” Dừng một chút, Tống Ký quay đầu nhìn Thạch Bạch Ngư: “Ngươi cũng đâu có sợ, ngươi tự hỏi mình chẳng phải sẽ biết sao?”

“Chắc là… hữu xạ tự nhiên hương?” Thạch Bạch Ngư nghĩ nghĩ.

Tống Ký nheo mắt liếc cậu một cái, động tác trên tay không ngừng: “Trêu chọc ta đấy à?”

Thạch Bạch Ngư: “?”

Tống Ký không đáp lời cậu nữa, rất nhanh đã làm xong đồ ăn. Hắn trực tiếp đến tủ chén lấy ra hai cái bát to, mỗi bát đong đầy cơm, rồi xúc hai muỗng thức ăn đậy lên trên. Sau đó cầm đũa bưng đến cái bàn thấp.

“Ăn đi, ăn xong thì ngủ sớm một chút.” Tống Ký ngồi xuống đối diện Thạch Bạch Ngư.

Thạch Bạch Ngư nhìn bát cơm với món thịt khô kho dưa muối theo kiểu cổ đại trước mặt, khó khăn nuốt nước miếng: “Nhiều quá…”

“Ăn nhiều một chút cho khỏe.” Tống Ký ăn ngấu nghiến: “Mông ngươi còn chưa có mấy lạng thịt kìa.”

Thạch Bạch Ngư: “…”

Một bữa cơm, Thạch Bạch Ngư ăn nhạt nhẽo vô vị. Câu nói “mông ngươi còn chưa có mấy lạng thịt” cứ canh cánh trong lòng cậu. Lợi dụng lúc Tống Ký không chú ý, cậu lén lút nhéo vài cái vào mông mình. Cũng… vẫn có chút thịt, chỉ là không được săn chắc thôi.

Nhưng thân là một tiểu thụ chất lượng tốt từng có vòng eo thon gọn, đôi chân dài và vòng ba quyến rũ, Thạch Bạch Ngư hiện tại vẫn có chút bị đả kích.

Bữa cơm ăn thật sự vô cùng buồn bực, thẳng đến khi lên giường ngủ, Thạch Bạch Ngư vẫn còn bận tâm chuyện đó.

Không biết là vì e ngại điều gì hay vì ghét bỏ mà Tống Ký không vội vàng “viên phòng”, vẫn ngủ ở phòng bên cạnh. Trong phòng chỉ có một mình Thạch Bạch Ngư, không sợ bị nhìn thấy, cậu liền đứng dậy luyện một bộ yoga, trong lòng mới thấy thoải mái hơn.

Làm xong yoga, Thạch Bạch Ngư vẫn không yên tâm, nằm sấp trên giường tiếp tục thực hiện các động tác nâng mông, hạ eo, kéo giãn. Đang giữ một tư thế khiến người khác phải mơ màng, cậu liền thấy Tống Ký đứng ở cửa, vẻ mặt không rõ ràng nhìn mình.

Thạch Bạch Ngư: “…” Chầm chậm thu động tác lại.

“Ngươi đang làm gì?” Tống Ký hồi tưởng lại chuỗi động tác của Thạch Bạch Ngư vừa rồi, ánh mắt hơi tối sầm, không hiểu sao thấy miệng khô lưỡi khô.

“Rèn luyện mông.” Nhìn thấy ánh mắt của Tống Ký, Thạch Bạch Ngư lúc này mới đỏ bừng mặt vì ngượng: “Khụ, tức là tập nâng mông đó.”

Tống Ký: “…”

“Ngủ sớm một chút đi.” Nói xong, Tống Ký vội vàng xoay người rời đi, nhìn thế nào cũng thấy hơi giống bỏ chạy. Thạch Bạch Ngư vốn còn đang rất xấu hổ, nhưng lại bị cái vẻ ngây thơ chất phác của Tống Ký chọc cho phát cười, kích động đến nỗi xoay người lăn một vòng trên giường.

Ngày hôm sau, Tống Ký vẫn như cũ, trời chưa sáng tỏ đã ra khỏi nhà. Thạch Bạch Ngư nghe thấy tiếng động, nhưng không thể ra khỏi ổ chăn. Ban đêm dường như lại có một trận tuyết rơi, chăn đắp đều lọt gió, lạnh đến mức cậu bản năng cuộn chặt chăn, ngủ say đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng còn chưa chịu dậy, đã bị tiếng gõ cửa "phanh phanh phanh" làm cho giật mình.

"Ai nha, đến ngay đây!"

Tưởng có chuyện gì, Thạch Bạch Ngư lên tiếng, vội vàng vén chăn lên đi ra mở cửa.

Không ngờ cửa vừa hé ra một khe, đã bị người ta thò tay đẩy mạnh, khiến cậu loạng choạng. Thạch Bạch Ngư ổn định thân hình, ngẩng đầu lên thì thấy Điền Thúy Nga đang đứng ở cửa, ánh mắt bà ta trừng trừng nhìn cậu, như thể một ác quỷ đòi mạng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play