Tống Ký bưng chén thuốc bước vào, liền thấy Thạch Bạch Ngư vẫn ngồi yên trên giường, tay ôm bát cơm, khuôn mặt nhỏ dại ra như thể bị dọa đến thất thần.

“Sao không ăn?” Tống Ký khẽ hắng giọng, rồi tiến lại gần: “Ăn cơm xong thì uống thuốc luôn đi.”

Thạch Bạch Ngư gạt vài hạt cơm vào miệng, rồi ngẩng đầu nhìn Tống Ký.

Đối diện với đôi mắt trong veo nhưng có vẻ hơi ngốc nghếch kia, Tống Ký nhướng mày. Sau đó, hắn nghe Thạch Bạch Ngư rụt rè hỏi: “Ngươi chính là lão thợ săn mà đại bá ta cứ bắt ta phải gả cho sao?”

Tống Ký hơi bất ngờ khi câu đầu tiên Thạch Bạch Ngư nói với mình lại là câu này: “Ừ.”

“Mạo muội hỏi thêm một câu.” Thạch Bạch Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng đầy sự ngạc nhiên: “Tống ca, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Một tiếng “Tống ca” mềm mại, bất ngờ, khiến ngực Tống Ký khẽ rung động. Trên mặt hắn vẫn không biểu cảm gì, nhưng tai thì từ từ đỏ lên.

“Hai mươi bảy.” Nhận ra Thạch Bạch Ngư đang nghi ngờ điều gì, Tống Ký ngừng một chút rồi nói thêm: “Ta là lão thợ săn, ngươi cũng là lão ca nhi.”

Thạch Bạch Ngư: “…” Một người mười tám, một người hai mươi bảy, đúng là “lão” thật đấy nhỉ.

“Ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh đã.” Tống Ký liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thạch Bạch Ngư: “Chuyện viên phòng, cứ đợi khỏi bệnh rồi tính.”

Nói xong, hắn có chút chần chừ, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào vai Thạch Bạch Ngư gầy gò.

“Viên… viên phòng?” Thạch Bạch Ngư suýt cắn phải lưỡi.

“Không viên phòng, ta cưới ngươi về trấn trạch à?” Tống Ký xoay người đi ra ngoài: “Ta cưới vợ chứ không phải thần thú giữ nhà. Ngày mai ta muốn vào núi đi săn bắn, chắc hai ngày sẽ về. Đồ ăn và thuốc ta đã nhờ Ngô a ma rồi, ngươi không cần lo lắng.”

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tống Ký đã vác đồ nghề lên đường. Thạch Bạch Ngư ở nhà dưỡng bệnh hai ngày. Đều là Ngô a ma  kia mang cơm và thuốc đến cho cậu. Được ăn ngon uống tốt, cơ thể cậu cũng hồi phục kha khá.

Ngô a ma không nói chuyện, ban đầu Thạch Bạch Ngư còn tưởng có ẩn tình gì, sau mới biết đối phương là người câm. Nhưng Ngô a ma là một người giỏi giang, sạch sẽ. Dù Tống Ký chỉ nhờ ông ấy đưa cơm, thuốc cho Thạch Bạch Ngư, ông ấy vẫn giúp dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ.

“Ngô a ma.” Thạch Bạch Ngư nhìn người trong ngoài bận rộn, thấy thật ngại: “À… ông đừng vội, cháu khỏe hơn nhiều rồi, lát nữa cháu tự dọn dẹp là được.”

Nhưng Ngô a ma chỉ vẫy tay với cậu, rồi tiếp tục cúi người làm việc. Thạch Bạch Ngư muốn ngăn lại nhưng cậu không biết ngôn ngữ của người câm điếc, đành chịu thua.

Thế nhưng, việc ngồi dưới hiên nhìn Ngô a ma quét sân lại giúp cái đầu loạn xạ của cậu cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, để tiêu hóa những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Đối với một người hiện đại, chuyện xuyên không tuy kỳ lạ nhưng lại khá dễ chấp nhận, đến đâu hay đến đó, cứ dưỡng cho khỏe rồi tính toán sau.

Còn việc thân là đàn ông lại bị ép gả cho đàn ông, thân là một người đồng tính bẩm sinh, cậu thấy cũng không sao. Hơn nữa, Tống Ký cũng không phải thật sự già. Trên mặt tuy có vết sẹo nhưng không hề khó coi, ngược lại còn thêm vài phần nam tính. Dáng người khỏe mạnh, nhìn là biết rất có lực. Nếu đặt ở thời hiện đại, quả thực chính là một cực phẩm, ngủ được thì là lời to, chẳng có gì phải thiệt thòi.

Điều duy nhất khiến Thạch Bạch Ngư băn khoăn là, ca nhi ở thế giới này tuy nhìn giống đàn ông nhưng lại có thể sinh con như phụ nữ. Chỉ cần tưởng tượng cảnh mình mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh con, cậu đã thấy hồn bay phách lạc. Nghĩ đến chuyện khả năng sinh nở của ca nhi có tốt hay không là do nốt ruồi sinh dục có đủ đỏ tươi hay không, Thạch Bạch Ngư đưa tay sờ sờ cổ tay mình, thầm may mắn rằng nốt ruồi sinh dục của thân thể này nhạt màu.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến đây là thời cổ đại, quan niệm nối dõi tông đường được đề cao tột độ, cậu lại héo cả người.

“Ai!” Thạch Bạch Ngư thở dài thườn thượt: “Sống không nổi nữa rồi!”

Ngô a ma nghe thấy tiếng thở dài của cậu, tưởng cậu muốn về phòng ngủ, vội buông chổi xuống, đến khoa tay múa chân ý muốn dìu cậu vào. Thạch Bạch Ngư quả thật có chút mệt mỏi, tùy ý ông ấy đỡ về phòng. Ngồi trên giường, cậu nghĩ nghĩ, không nén được tò mò hỏi: “Ngô a ma, Tống gia những người khác đâu?”

Ngô a ma lắc đầu, rồi khoa tay múa chân một tràng. Lần này Thạch Bạch Ngư đã hiểu: “Ông nói là, Tống gia chỉ có một mình Tống Ký sao?”

Ngô a ma gật gật đầu rồi lại lắc đầu, chỉ vào Thạch Bạch Ngư, ý là bây giờ có thêm Thạch Bạch Ngư rồi. Thạch Bạch Ngư “à” một tiếng, rồi mới nằm xuống.

Tống Ký trở về vào lúc chạng vạng. Giữa mùa đông rét buốt, hắn cởi trần, nhẹ nhàng vác một con lợn rừng to đùng về.

Thạch Bạch Ngư nghe thấy tiếng động trong sân nên đi ra. Vừa bước ra khỏi nhà chính, cậu đã bị con lợn rừng nặng trịch nằm dưới đất làm cho kinh hãi, bước chân khựng lại một chút, có chút mềm nhũn, vội vàng đưa tay vịn khung cửa. Cái thân thể yếu ớt không thể tự gánh vác này quả thực khiến Thạch Bạch Ngư hết sức muốn kêu trời.

Tống Ký đến bên giếng múc một xô nước, vừa đổ ào lên đầu, quay lại liền thấy Thạch Bạch Ngư đang đứng ở cửa. Hắn vứt phịch cái thùng gỗ xuống, cả người tỏa ra khí lạnh đi về phía cậu.

“Khỏe hơn chút nào chưa?” Tống Ký không đến gần, dừng lại dưới mái hiên.

“Vẫn chưa thể viên phòng được đâu.” Thạch Bạch Ngư cố tình khom lưng ho khan hai tiếng.

Tống Ký: “…” Sự im lặng khiến không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Thạch Bạch Ngư đảo mắt, nhìn về phía con lợn rừng dưới đất, đánh trống lảng: “Con này nhiều mỡ thế, chắc phải vài trăm cân nhỉ?”

“Ta ngày mai sẽ vác đi bán ở tửu lầu trên trấn, mua cho ngươi hai tấm vải để may hai bộ quần áo, tiện thể ghé tiệm son phấn mua hai hộp thuốc dán về.” Tống Ký xoay người kéo con lợn rừng chôn vào hố tuyết: “Cái thân thể ngươi đúng là không chịu nổi gió sương.”

Thạch Bạch Ngư: “…”

Câu nói thẳng thừng này khiến sắc mặt Thạch Bạch Ngư lúc xanh lúc trắng: “Ngươi mới không chịu nổi gió sương, ta…”

Đối diện với ánh mắt quay lại nhìn của Tống Ký, lần này Thạch Bạch Ngư là thật sự bị líu lưỡi, bị sặc đến ho sù sụ. Đang lúc ho đến thở dốc, cậu đã bị Tống Ký đi nhanh lại, một tay bế bổng lên.

“Kích động cái gì?” Tống Ký ôm cậu vào phòng: “Biết ngươi rất ‘chịu nổi’ mà.”

Thạch Bạch Ngư: “…” Không! Một chút cũng không ‘chịu nổi’ đâu!

Tưởng Tống Ký bị kích thích mà định “viên phòng”, Thạch Bạch Ngư mặt mũi hoảng sợ, sợ đến mức quên cả ho. Tống Ký đặt cậu xuống giường, bọc cậu vào trong chăn đệm. Thấy Thạch Bạch Ngư vẫn chưa hoàn hồn, hắn không nhịn được búng nhẹ vào đầu cậu một cái.

“Ngươi làm gì?” Thạch Bạch Ngư trừng mắt, rụt sâu vào trong chăn.

“Ngốc nghếch.” Tống Ký một tay chống bên đầu Thạch Bạch Ngư, phủ người trên cậu nhìn chằm chằm một lúc: “Chân sao không cột lại?”

Thạch Bạch Ngư vô ngữ: “Tự tháo ra được thì ta việc gì phải cột lại?”

Nghe vậy, Tống Ký nhìn xuống vị trí tay cậu.

“Vậy thì cái tay này không cần nữa rồi.” Tống Ký mặt không biểu cảm: “Chém đi.”

Thạch Bạch Ngư: “???” Có bệnh không?!

Thấy Thạch Bạch Ngư đôi mắt mèo trừng đến tròn xoe, Tống Ký cong khóe miệng, tâm trạng rất tốt đứng dậy rời đi. Thạch Bạch Ngư trừng mắt nhìn tấm lưng hắn, xác định rồi, tên này đúng là có tật xấu!

“Sách, cái này là cái thá gì đây?” Đợi người đi ra ngoài, Thạch Bạch Ngư không nhịn được trợn trắng mắt: “Đồ mặt than với sở thích ác độc à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play