Thể chất tiểu nhãi con vẫn là không tồi, tuy rằng khi bệnh đến thì dữ dội, nhưng khỏi cũng mau, sau khi phát sốt hai ngày liền không có việc gì. Nhìn hai nhãi con ở sân ngồi trên tập đi, dẫn tới thôn dân hiếm lạ vây xem, Thạch Bạch Ngư quay đầu cùng Tống Ký nói chuyện phiếm.
"Ta nói cho mà nghe, hai nhãi con này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất được để ý." Thạch Bạch Ngư tấm tắc hai tiếng: "An An thì không lạ gì, nhưng Ninh Ninh ngày thường nhìn rất trầm ổn, không ngờ cũng là đứa ham vui đến thế."
"Dù có trầm ổn đến mấy, ít nhiều vẫn có chút di truyền." Tống Ký không hiểu "được để ý" có ý gì, nhưng từ mặt chữ mà hiểu, kết hợp với hành vi của hai nhãi con, đại khái có thể đoán được một chút.
"Ừm?" Radar của Thạch Bạch Ngư vèo một cái liền khởi động: "Di truyền ai?"
Tống Ký chỉ cười không nói.
Thạch Bạch Ngư: "..."
Mắt thấy người kia đôi mắt nhíu lại sắp nổi đóa, Tống Ký trái lương tâm tiếp lời: "Ta, di truyền ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT