Không chờ Tống Ký đáp lại, Thạch Bạch Ngư đã thu tầm mắt khỏi chú heo hương nhỏ, quay đầu nhìn hắn.
“Hẳn là… rất nhiều.” Tống Ký dừng lại một chút: “Ngươi nếu thích, quay đầu lại ta sẽ đi săn thêm mấy con về.”
“Biểu cảm của ngươi trông rất ghét bỏ.” Thạch Bạch Ngư buồn cười: “Đừng nhìn nó nhỏ, chất thịt so với heo nhà nuôi còn ngon hơn nhiều. Ngày mai ngươi nếm thử sẽ biết. Bất quá nếu thứ này rất nhiều, hẳn là người ăn cũng không ít, trước đây ngươi chưa từng ăn qua sao?”
“Thứ này nhỏ con chạy nhanh, người thường không dễ đuổi kịp, thợ săn lại ngại quá nhỏ, trừ phi tìm đồ ăn ngon, rất ít khi săn chúng.” Tống Ký giải thích: “Hơn nữa món ăn hoang dã mà, kỳ thực cũng chỉ vậy thôi, không thấy ngon hơn heo nhà là bao nhiêu. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là con heo này quá nhỏ, thịt không ra được bao nhiêu mỡ, bán cũng không được giá tốt nhất, tự nhiên người đi săn cũng ít đi.”
Thạch Bạch Ngư đã hiểu, lại là sự khác biệt của thời đại. Người cổ đại thiếu dầu mỡ, cho nên thích thịt béo, không giống người hiện đại cái gì cũng không thiếu, tự nhiên cũng càng chú trọng sự theo đuổi về vị giác. Giống như thịt mỡ thời cổ đại bán chạy và đắt hơn thịt nạc là một đạo lý. So với trước đây, con heo hương nhỏ chỉ có vị mà không có mỡ này, tự nhiên không được lòng bằng heo nhà. Thạch Bạch Ngư bản thân là một ngoại lệ, khác biệt với khẩu vị cả nhà, về ăn thịt thì thích nạc không thích béo. Luôn được Tống Ký nhường nhịn, làm cậu ta đều quên mất, đối phương kỳ thực rất coi trọng dầu mỡ.
“Sao vậy?” Nói xong thấy Thạch Bạch Ngư trầm mặc xuống, Tống Ký ôm lấy vai cậu ta hỏi.
“Không có gì.” Thạch Bạch Ngư hít sâu, chớp mắt xua đi nỗi chua xót trong mắt: “Khiến ngươi ủy khuất rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT