Thạch Bạch Ngư đuổi tới nhà chính, Tần Nguyên không đợi trong phòng, mà khoanh tay đứng trong sân, nhìn chằm chằm mảnh đất trồng rau kia xuất thần, thỉnh thoảng lại che miệng ho khan hai tiếng.
“Tần công tử không phải đang dưỡng bệnh sao, sao đã trở lại rồi?” Thạch Bạch Ngư nghe tiếng ho khan liền hỏi.
Tần Nguyên nghe thấy tiếng, vội quay người lại, nhìn thấy Thạch Bạch Ngư liền nở nụ cười. Chỉ là còn chưa kịp trưng ra nụ cười phóng đãng không kìm chế được của hắn, liền lại là một trận ho khan.
“Sao còn ho nặng như vậy?” Theo Thạch Bạch Ngư được biết, bệnh cảm lạnh ho khan lâu ngày không khỏi rất dễ để lại di chứng, gây ra các chứng bệnh như hen phế quản.
“Không sao, so với trước đây đã khá hơn nhiều rồi.” Tần Nguyên nuốt nước bọt để giảm bớt cơn ngứa: “Vốn dĩ Thích nhị thúc bọn họ không cho ta về, nhưng việc quá nhiều thật sự không có cách nào. Ngư ca nhi, xưởng của ngươi bên kia có bao nhiêu hàng dự trữ? Ta chuẩn bị vận một chuyến lương thảo đi biên quan, có thể tiện thể mang qua đó.”
“Cồn thì ổn, nhưng nhuyễn giáp thì vừa mới bắt đầu làm thôi.” Thạch Bạch Ngư nói.
“Vậy nhuyễn giáp mấy ngày nay ráng làm nhanh một chút, tranh thủ làm ra được một mẻ.” Tần Nguyên ho khan: “Năm ngày sau ta sẽ tới lấy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng cố gắng làm nhiều một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play