Chuyện Thạch Bạch Ngư cùng Hoàng Ngọc Anh đánh nhau trên núi, trải qua một thời gian dài vẫn là đề tài nóng hổi nhất trong thôn. Chỉ cần ra cửa, lúc nào cũng có thể gặp được ba năm bà thím tụ tập buôn chuyện về việc này.
Thạch Bạch Ngư và Tống Ký cũng đã va phải vài lần. Tống Ký thì mặt vẫn lạnh tanh, hối hận vì đã đánh Tống lão đại nhẹ quá; còn Thạch Bạch Ngư thì chẳng bận tâm chút nào. Gặp phải kẻ không biết xấu hổ, thì chính là phải không biết xấu hổ hơn cả hắn ta, như vậy mới không khiến mình ghê tởm. Cậu chẳng qua là lấy độc trị độc mà thôi, đâu phải chuyện mất mặt gì, chẳng có gì mà không dám nói ra.
Hơn nữa, Tết đến nên phải thật vui vẻ, so đo những chuyện lông gà vỏ tỏi làm gì? Thay vì so đo những thứ đó, chi bằng làm bữa cơm tất niên thật phong phú.
“Tống ca, chúng ta ăn Tết có phải đi nhà thân thích chúc Tết không?” Tuy rằng Tống Ký đã sớm phân gia với Tống lão đại, nhưng Thạch Bạch Ngư cảm thấy Tống gia hẳn là còn có thân thích khác.
“Không có.” Tống Ký đổ đầy lu nước, đặt thùng gỗ sang một bên, vén tay áo lên nhận lấy con dao trên tay Thạch Bạch Ngư, liền đoá đoá băm thịt trên thớt.
Thạch Bạch Ngư có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, gật đầu rồi đi lấy tinh bột ra, lát nữa nấu thịt ba ba và thịt viên chiên giòn phải dùng đến.
Hai người kỳ thực ăn không hết bao nhiêu, nhưng vẫn rất nghiêm túc chuẩn bị. Ngày trước Tống Ký một mình thường qua loa với bánh màn thầu trắng đơn giản, năm nay có gia đình, cuối cùng cũng khác rồi. Hắn quay đầu nhìn về phía Thạch Bạch Ngư đang chuyên chú làm cải mai ướp thịt, mặt cậu vẫn trắng nõn xinh đẹp yếu ớt, cằm nhọn hoắt, nhưng so với lúc mới đến thì nhiều thịt hơn một chút, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
“Băm thịt của ngươi đi, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Thạch Bạch Ngư không quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên cạnh, hiếm khi có chút không tự nhiên.
“Thịt ba ba là gì?” Tống Ký thu hồi tầm mắt hỏi một câu.
Thịt ba ba là một trong những món ăn đặc sản của quê hương Thạch Bạch Ngư, cùng với cải mai ướp thịt đều là những món không thể thiếu trong các bữa tiệc, nhưng cậu không biết phải hình dung thế nào.
“Thịt ba ba là đem thịt băm nhuyễn, trộn với tinh bột rồi cho lên nồi hấp, gần chín thì quét thêm một lớp lòng đỏ trứng là được.” Thạch Bạch Ngư tuy rằng không biết nên nói thế nào, vẫn kiên nhẫn giải thích với Tống Ký: “Nhưng chỉ như vậy thì chưa thể dọn ra bàn, phải cắt thành lát, cùng với củ cải hoặc khoai lang, đậu Hà Lan linh tinh cho lên nồi hấp thêm lần nữa mới được.”
Tống Ký nghe xong không hỏi thêm, gật đầu rồi tiếp tục vùi đầu bận rộn. Số bạc bán con hươu trước đó đều được dùng để mua sắm đồ Tết, hữu dụng vô dụng đều mua một đống lớn. Chỉ riêng điểm này, quả là không phải người một nhà không vào một cửa , cả hai đều rất phá của, rất biết tiêu tiền.
“Cơm tất niên có nên mời Ngô a ma cùng ăn không, hắn một mình rất quạnh quẽ?” Thạch Bạch Ngư đột nhiên hỏi.
Ngoài dự đoán, Tống Ký lắc đầu: “Không cần, hắn sẽ không đến đâu.”
Thạch Bạch Ngư từ lời Tống Ký suy đoán hẳn là có nguyên nhân gì đó không ai biết, nhưng cậu không hỏi gì cả: “Vậy lát nữa ngươi đem một ít thịt ba ba và thịt viên chiên giòn đưa cho Ngô a ma đi, nhiều như vậy hai ta cũng ăn không hết.”
Lần này Tống Ký đồng ý: “Được.”
Trời còn chưa tối hẳn, trong thôn đã lác đác vang lên tiếng pháo trúc “đôm đốp đôm đốp”. Không có tiếng pháo nổ liên hồi ồn ào, nhưng không khí Tết lại được khơi gợi. Thạch Bạch Ngư nghe động tĩnh, có chút hứng thú, cứ không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Tống Ký thấy thế, ngừng tay, bưng cái than bồn ra ngoài đặt ở cửa sân, lại lấy một túi pháo trúc đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thạch Bạch Ngư.
“Phần còn lại ta làm, than bồn ta đặt ở cửa sân rồi, ngươi đi chơi đi.”
Thạch Bạch Ngư: “……”
Luôn cảm thấy bị đối xử như trẻ con mà dỗ dành.
Nhưng cậu vẫn buông việc rửa tay ra nhận lấy cái túi. Trước đây ăn Tết đều là pháo hoa, pháo nổ, loại pháo trúc nguyên thủy này, cậu chỉ thấy trong sách giáo khoa, còn chưa từng chơi bao giờ.
Thạch Bạch Ngư vui vẻ vô cùng đi chơi, rất nhanh ngoài cửa liền vang lên tiếng tre nổ “đôm đốp đôm đốp”. Tống Ký nghe, động tác trên tay không ngừng, khuôn mặt vốn hung thần ác sát vì vết sẹo trên mặt lại hiếm khi trở nên dịu dàng.
Bữa cơm tất niên của hai người chuẩn bị vô cùng phong phú, đầy một bàn lớn chừng mười ba món, đều là thịt cá, món mặn. Hai người từ chiều tối ăn đến nửa đêm, no rồi lại ra ngoài đốt pháo trúc một lát, bụng đói lại quay vào ăn tiếp. Người khác thì tán gẫu đón giao thừa, hai người họ thì hay rồi, ăn cơm tất niên đón giao thừa, lấy lý do càng ăn càng có, lâu lâu dài dài.
Nhưng sau nửa đêm Thạch Bạch Ngư liền không chịu nổi, lúc ăn canh thì mặt úp vào bát canh, rồi không ngẩng lên nữa, vừa uống canh vừa ngủ. Hơn nữa cậu còn uống mấy chén rượu nhỏ, đầu liền chôn trong bát canh khò khè sủi bọt.
Tống Ký bị giật mình, vội vàng tới vớt cậu lên, sau đó liền bị bộ dạng mặt đầy nước canh của Thạch Bạch Ngư chọc cười.
“Sao lại giống hệt trẻ con vậy.” Lấy khăn cẩn thận lau mặt cho cậu, Tống Ký lúc này mới ôm cậu về phòng.
Thạch Bạch Ngư nằm trên giường mơ mơ màng màng trở mình: “Tống ca, tân niên vui vẻ~”
Động tác đứng dậy của Tống Ký dừng lại, tay chống bên cạnh đầu Thạch Bạch Ngư, cúi người nhìn cậu một hồi lâu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu.
“Tân niên vui vẻ.”
Tống gia không có thân thích khác, lại không cần cùng nhà Tống lão đại qua lại, hai người ngày hôm sau không có việc gì làm, ôm nhau ngủ nướng thỏa thích.
Chủ yếu là Thạch Bạch Ngư ngủ, Tống Ký thì mở mắt rồi thì đảm đương làm gối ôm hình người. Cánh tay bị ôm, eo bị chân gác, Thạch Bạch Ngư gần như nửa thân mình đều đè lên người Tống Ký, rất nhiều lần Tống Ký muốn đứng dậy mà không làm kinh động đến cậu đều không thành công.
Thạch Bạch Ngư ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, mở mắt phát hiện mình toàn bộ úp sấp trên người Tống Ký, vội vàng trượt xuống: “Tống ca, sớm ~”
“Sớm.” Tống Ký xoa xoa khóe miệng Thạch Bạch Ngư: “Nước miếng đều chảy ra rồi.”
Thạch Bạch Ngư nghe vậy mặt nhỏ đỏ bừng, vội vàng giơ tay đi lau, phát hiện căn bản không có.
“Ngươi lừa ta!” Ngẩng đầu nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng Tống Ký, Thạch Bạch Ngư giật mình, bị sắc đẹp mê hoặc, ngẩng đầu liền hôn lên. Tống Ký lập tức biến bị động thành chủ động, xoay người đè Thạch Bạch Ngư xuống liền hôn sâu, thẳng đến khi cậu bị hôn đến mặt đỏ thở hổn hển mới bỏ qua.
“Dậy đi, dọn dẹp một chút, lên núi tảo mộ cho cha mẹ.” Tống Ký bóp bóp mặt Thạch Bạch Ngư.
Hai người tuy rằng không cần đi thăm người thân, nhưng cũng không phải không có việc gì làm, ít nhất tảo mộ tế tổ là việc không thể thiếu. Thạch Bạch Ngư chưa nghe người ta nhắc qua cha mẹ Tống Ký, còn tưởng rằng là ở cùng với Tống lão đại, trước đây Tống Ký không nhắc cậu cũng không hỏi, mãi đến lúc này mới biết được, nguyên lai nhị lão đã qua đời.
Cậu thành thật không hỏi nhiều, gật đầu, liền đi theo Tống Ký lên núi.
Tân niên tảo mộ tế tổ thường đều rất bận rộn, lúc này cơ bản phần lớn mọi người đều đã đi xong và trở về. Bọn họ đi dọc đường lên núi, liền gặp không ít thôn dân trở về.
Vốn tưởng rằng đi muộn có thể không cần gặp một nhà Tống lão đại, không ngờ hai vợ chồng đó cũng lười, lại trùng hợp va vào bọn họ.