Chuyện Hoàng Ngọc Anh lao vào Thạch Bạch Ngư, rất nhanh đã lan truyền khắp thôn như một quả cầu tuyết. Kẻ tin người không tin. Với những người không tin, thì cho rằng Tống lão đại cũng là đàn ông đích thực, Hoàng Ngọc Anh cũng chẳng đến mức đói bụng ăn quàng mà lao vào một ca nhi; huống chi hai người vốn dĩ đã không ưa nhau, phần lớn là do đánh nhau mà thôi. Nhưng điều này cũng chẳng ngăn cản được mọi người hóng chuyện.

Hai người từ trên núi xuống, gặp ai cũng sẽ lén lút liếc nhìn hai cái. Thạch Bạch Ngư tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đôi mắt sưng húp, vừa nhìn đã biết là bị ức hiếp tàn nhẫn. Lại nhìn sắc mặt hung thần ác sát của Tống Ký, những người vốn định buôn chuyện vài câu đều đành nuốt lời vào bụng, ngay cả lời chào hỏi cũng không dám thốt ra.

“Ta thấy Tống đại nương tử bị người khiêng về, nhưng xem ra thì Tống phu lang cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Quá chi là dữ dội.”

“Cái Ngư ca nhi này… Sao mà, chuyện Ngưu tẩu bọn họ kể chẳng lẽ là thật sao?”

“Nếu là thật, thì Hoàng Ngọc Anh cũng quá đáng, chậc chậc chậc!”

“Đàn bà con gái đánh nhau chẳng phải là xé xiêm y giật tóc sao?”

“Đúng đúng, chuyện này liên quan đến danh dự của cả hai, lời này không thể nói bừa.”

“Đâu phải, ta nghe Ngưu tẩu bọn họ nói là cái Ngư ca nhi kia tự mình kêu phi lễ, nói Hoàng Ngọc Anh khát tình khó nhịn đến cả hắn, một ca nhi cũng không buông tha.”

“…… Cái Tống phu lang này thật đúng là, quá trơ trẽn.”

Tống Ký nghe lọt tai, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Thạch Bạch Ngư một cái, sau đó liền thấy phu lang nhà hắn ánh mắt trốn tránh, chột dạ đến mức không dám đối diện với mình.

Tống Ký: “……”

Nhưng đây không phải nơi để nói chuyện, vì vậy Tống Ký nén lại, không hỏi gì cả. Về đến nhà, đặt con hươu xuống, liền kéo Thạch Bạch Ngư vào chính phòng.

“Ngươi cùng Hoàng Ngọc Anh ở trên núi đánh nhau?” Tống Ký nhìn cậu hỏi, hắn mới không tin cái chuyện Hoàng Ngọc Anh khát tình khó nhịn mà  cưỡng ép Thạch Bạch Ngư.

“A ~” Thạch Bạch Ngư chột dạ liếc nhìn Tống Ký một cái: “Thì do nàng ta chọc ta.”

Tống Ký kéo cậu lại kiểm tra một lượt, xác nhận không bị thương, sắc mặt căng thẳng mới dịu xuống.

“Những lời đồn đó lại thế nào?” Tống Ký giơ tay sửa sang lại mái tóc rối bù của Thạch Bạch Ngư.

“Đại tẩu ngươi mắng ta xui xẻo ta không thèm phản ứng nàng, ai ngờ nàng lại hăng hái mắng ta mục vô tôn trưởng, không có giáo dưỡng, ta liền cãi lại một câu, nàng ta thẹn quá hóa giận, giơ lưỡi hái liền lao về phía ta.” Thạch Bạch Ngư nói thật: “Ta đây liền linh cơ vừa động mà hô lên như vậy.”

Đồng tử Tống Ký co lại, sắc mặt vừa dịu đi trong nháy mắt lại mây đen giăng đầy: “Nàng ta cầm lưỡi hái chém ngươi?”

“Cũng không, chỉ là lúc lao tới thì trong tay cầm, ta sợ bị chém trúng, liền giật lấy ném đi…”

Lời Thạch Bạch Ngư còn chưa dứt, Tống Ký đã xoay người bỏ đi. Thấy hắn vớ lấy cái đòn gánh ở góc tường viện, Thạch Bạch Ngư vội vàng đuổi theo: “Tống ca! Ngươi đi đâu?”

Tống Ký không quay đầu lại, hùng hổ: “Về phòng ngồi yên ngoan ngoãn, dám chạy ra ta liền đánh gãy chân ngươi!”

Thạch Bạch Ngư bị hắn quát mà rụt cổ lại, không còn dám đuổi theo ra ngoài, lo lắng bám vào cửa nhìn bóng dáng Tống Ký đi xa, lập tức liền chạy tới nhà Ngô a ma.

“Ngô a ma, Ngô a ma!”

Thạch Bạch Ngư vừa hô hai tiếng, Ngô a ma liền bước ra.

“Ngô a ma, ngài biết nhà Tống lão đại đi như thế nào không?” Thạch Bạch Ngư kéo tay Ngô a ma, trong lòng lúc này là thật sự hoảng hốt không yên: “Tống Ký vác đòn gánh đi rồi, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện, đều do ta, ta không nên…”

Lời còn chưa dứt, Ngô a ma liền an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Thạch Bạch Ngư, cũng không chỉ đường cho cậu, kéo cậu vào phòng rồi ấn cậu ngồi xuống trước bàn, ra hiệu tay.

Ngô a ma: Ngươi đừng vội, Tống Ký có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện.

Thạch Bạch Ngư xem không hiểu, nhưng ý tứ vẫy tay thì vẫn biết, bởi vậy đại khái có thể đoán được Ngô a ma có ý gì.

“Đều do cái miệng oang oang không biết tiết chế của ta!” Thạch Bạch Ngư bây giờ hối hận không thôi. Sớm biết Tống Ký xúc động như vậy, cậu đã không nên nhắc đến chuyện lưỡi hái, cậu đã quên rằng vết sẹo trên mặt Tống Ký chính là do Hoàng Ngọc Anh gây ra, có lẽ đây là một điều cấm kỵ không thể chạm vào cũng không chừng.

Cái này thật đúng là chọc phải ổ ong vò vẽ rồi! Chỉ hy vọng Tống Ký bình tĩnh lại, ngàn vạn đừng làm chuyện dại dột!

Ngô a ma không chịu tiết lộ vị trí nhà Tống lão đại , Thạch Bạch Ngư đành chịu, chỉ có thể sốt ruột đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ra ngoài cửa ngó nghiêng một cái.

Nhưng Tống Ký còn chưa trở về, tin tức đã lan truyền trước.

“Chết rồi, Tống Ký đánh Tống lão đại!”

“Ai da đánh tàn nhẫn lắm, răng đều đánh bay một cái, Tống lão đại miệng đầy máu!”

“Tống Ký đánh xong Tống lão đại, Tống lão đại ngay tại chỗ liền đánh tức phụ hắn!”

“Đánh tàn nhẫn lắm, cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tức phụ hắn.”

“Các ngươi nói cái Tống lão đại kia có phải thật sự không được không?”

“Ai biết được, nhưng nhìn cái bộ dạng tức muốn hộc máu kia, không chừng thật sự là chuyện như vậy!”

“Nhìn cái chuyện này ồn ào lên rồi…”

Không nói đến những thôn dân buôn chuyện, ngay cả thôn trưởng nghe xong cũng lắc đầu.

Thạch Bạch Ngư mặc kệ những lời đàm tiếu đó, mắt trông mong nhìn về hướng Tống Ký đã rời đi, từ xa thấy hắn trở về, vội vàng chạy tới.

“Tống ca!” Thạch Bạch Ngư đánh giá Tống Ký, thấy trên người hắn không có vết máu cũng không bị thương mới yên lòng, nhưng ngay sau đó là sự áy náy, cậu rũ đầu xuống: “Thực xin lỗi, ta sai rồi.”

“Ai cho ngươi chạy ra?” Tống Ký ngữ khí vẫn lạnh lùng cứng rắn.

Ngay khi Thạch Bạch Ngư cho rằng hắn sẽ không dịu dàng với mình nữa thì tay cậu đã bị nắm lấy.

“Về nhà.” Tống Ký kéo tiểu ca nhi đang ủ rũ cụp tai về nhà, trực tiếp cúi lưng khiêng cậu vào phòng: “Ngươi không sai, về sau có ai khi dễ ngươi, liền nói cho ta.”

Thạch Bạch Ngư ghé vào vai hắn không nói gì. Tống Ký vỗ vỗ mông cậu: “Nhưng không được lại nói hươu nói vượn.”

Cứ việc ủ rũ cụp tai, Thạch Bạch Ngư vẫn bị hắn vỗ đến mức mẫn cảm run rẩy.

Tống Ký rất nhanh thả cậu xuống: “Nàng là nữ tử ngươi là ca nhi, ngươi làm như vậy, tổn hại không chỉ là danh tiếng của nàng, mà còn của ngươi, tổn thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm.”

Thạch Bạch Ngư: “……”

“Nghe rõ không?” Tống Ký nâng đầu cậu lên.

“Nghe rõ.” Thạch Bạch Ngư thầm nghĩ cậu chính là ỷ vào cái giới tính ca nhi này mà muốn làm gì thì làm, cái gì danh tiếng hay không danh tiếng, cậu mới không để bụng: “Ta thật sự biết sai rồi.”

Lần sau còn dám.

Sau đó liền phát hiện, Tống Ký nhìn cậu ánh mắt như thể đang nhìn một hùng hài tử khó dạy bảo.

Thạch Bạch Ngư: “?”

“Lần sau còn dám?” Tống Ký nhướng mày.

Thạch Bạch Ngư kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, lúc này mới phát hiện mình lại vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng.

Bàn tay lớn của Tống Ký nắm lấy sau gáy cậu, có chút bất đắc dĩ lại không nhịn được muốn cười: “Sao ngươi lại cứng đầu như vậy?”

Thạch Bạch Ngư: “……”

“Nàng lần sau lại chọc ngươi, ngươi cứ đánh trả lại.” Tống Ký lui một bước: “Nhưng không được làm bị thương mình.”

“Nghe nói ngươi đánh Tống lão đại?” Thạch Bạch Ngư gật đầu hỏi.

“Ừm.” Tống Ký buông tay khỏi gáy Thạch Bạch Ngư: “Quản không được tức phụ mình, thì đáng đánh.”

Thạch Bạch Ngư thầm lặng giơ ngón tay cái tán thưởng Tống Ký, logic này đạt điểm tuyệt đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play