Bàng gia tuy rằng dân cư không nhiều lắm, nhưng phủ đệ lại không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn Trấn Quốc Tướng quân phủ một chút. Núi giả lầu các, đình viện nước chảy, thuyền hoa tàn hà, tuy đã thấm đẫm cái tiêu điều của mùa đông, nhưng không phụ sự thi vị và lãng mạn. Toàn bộ phong cách lâm viên, rất phù hợp với phong thái học thức của một quan viên nhất phẩm.
"Nơi này nguyên bản là vương phủ của Thạc thân vương tiền triều, sau khi tạo phản bị thu hồi liền vẫn luôn để trống, mãi đến khi tiên hoàng kế vị..." Nhắc tới tiên hoàng, biểu cảm của Bàng Trọng Văn hơi vi diệu: "Để bù đắp quốc khố hư không, lúc này mới dùng làm vật ban thưởng, dù sao kinh thành tấc đất tấc vàng, phủ đệ quan viên đều có quy chế, xây mới sẽ tốn một khoản chi phí khổng lồ, chỉ là sửa chữa thì sẽ tiết kiệm rất nhiều, dù sao có còn hơn không." 
Nói dễ nghe là tiết kiệm chi phí, kỳ thật chính là moi tiền.Vọng nghị hoàng thất là tội chết, huống chi vẫn là tiên hoàng. Bàng Trọng Văn tâm tình dù vi diệu đến đâu, cũng không tiện nói thẳng tiên hoàng là một kẻ giữ của keo kiệt đến mức nào, đành phải biểu đạt một cách uyển chuyển. Hai người tự nhiên nghe hiểu.
Thạch Bạch Ngư nhướng mày: "Sau đó khiến cho đại nhân ngài nhặt được của hời?" Bàng Trọng Văn ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Thời gian không sai biệt lắm, Hồng ca nhi bọn họ hẳn là đã đi thiện đường rồi, đi, chúng ta cũng qua đó, vừa đi vừa trò chuyện."
Thạch Bạch Ngư: "..." Cái gọi là cha nào con nấy. Keo kiệt rất tốt a, keo kiệt thì bức thư trần tình kia mới có thể đả động lòng người. Nói không chừng ngay cả thuật tạo giấy cùng in chữ rời, đều có thể ôm về cái xí nghiệp tương lai của cậu. Rốt cuộc không cần đầu tư mà vẫn có thể lấy tiền, một vụ làm ăn một vốn bốn lời, kẻ ngốc mới không làm.
Vị trí của họ cách thiện đường không xa, đi qua một cây cầu hình vòm, hai cái sân là đến. Mọi người quả nhiên đều ở bên này, rượu và thức ăn cũng đều đã được dọn lên bàn. Lão phu nhân là một người tinh tế, đang chỉ huy hạ nhân đặt những cành hàn mai lên bàn dành cho nội quyến. Nhìn thấy họ vào cửa, liền chống gậy làm Hồng ca nhi đỡ đi qua.
"Rượu và thức ăn đều đã đầy đủ, không có việc gì khác thì khai tiệc đi, mùa đông lạnh, đồ ăn nguội nhanh." Lão phu nhân nói xong cũng không đợi Bàng Trọng Văn đáp lại, liền kéo tay Thạch Bạch Ngư, thân thiết nói với giọng trưởng bối: "Ngư ca nhi đến đây." Thạch Bạch Ngư vội cùng Hồng ca nhi một trái một phải, nâng lão phu nhân đi đến bàn của nội quyến. Thật ra Tống Ký nhìn Thạch Bạch Ngư bị kéo đi, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Bàng Trọng Văn thấy được, cho rằng hắn là không nỡ, buồn cười lắc lắc đầu, cũng hiểu được sự gắn bó keo sơn của người trẻ tuổi, không lên tiếng trêu chọc, tiếp đón Tống Ký đi một bàn khác vào tiệc. So với bàn của nội quyến vừa vặn ngồi đủ, bàn bên kia lại trống không ít. Không có cách nào, nam đinh Bàng gia chỉ có bấy nhiêu người, từ tổ tông đến cháu chắt, tổng cộng mới năm người, thêm Tống Ký, đều mới sáu người, căn bản không đủ một bàn. Nhưng trừ tiểu tôn tử còn nhỏ tuổi, đều là những người uống rượu giỏi, mấy vòng xuống, những câu nói mời rượu từ mỗi người một câu, đều không lặp lại, càng sẽ không tẻ nhạt. Ngay cả Bàng Trọng Văn, cũng vì rất vui mừng, uống nhiều mấy chén.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play