Thạch Bạch Ngư lúc này mới nghe ra giọng điệu của Tống Ký không đúng, không rõ nguyên do mà lắc lắc đầu.
“Không.” Thạch Bạch Ngư càng nhìn biểu cảm của Tống Ký càng cảm thấy kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tống Ký lừa dối nói: “Ngỗng tràng thảo (tên khác của rau xương cá) có dược tính, ngươi hiện tại xác thật không thích hợp ăn.”
“Nga.” Thạch Bạch Ngư gật đầu: “Chu thẩm cũng nói như vậy, bất quá các ngươi có thể ăn, nghe nói vị cũng không tệ lắm.”
Không biết có phải là do tâm tư mình mẫn cảm hay không, Thạch Bạch Ngư luôn cảm giác lời nói của Tống Ký có điều giữ lại, giống như có cái gì đó mà mình không tiện biết vậy. Hắn không chịu nói, Thạch Bạch Ngư liền thức thời không truy vấn, chỉ là yên lặng đem chuyện này đặt ở trong lòng. Nếu có liên quan đến rau xương cá, tìm người hỏi một chút sẽ biết.
Thu hồi tâm tư, Thạch Bạch Ngư nhìn nhìn mì sợi đã ra nồi: “Lại chiên hai cái trứng gà……”
“Không cần phiền toái, như vậy là đủ rồi.” Tống Ký một tay múc chén, một tay kéo Thạch Bạch Ngư, đi đến bàn nhỏ ngồi xuống: “Ta trở về lúc nhìn thấy, biển hiệu Hương Nam do hoàng thượng ban đã được treo lên rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play