Tuy rằng đã đồng ý với Tống Ký sẽ không lo lắng gì nữa, nhưng Thạch Bạch Ngư là một người không chịu ngồi yên. Cậu lười biếng không được mấy ngày, liền ngứa ngáy khắp người như bị chấy rận.
Tống Ký thấy vậy, liền muốn nhân lúc trời hiếm hoi mây mù mát mẻ, dẫn cậu ra ngoài đi dạo một chút. Kết quả, người thì vẫn cuộn tròn trên ghế dài, lười đến không buồn nhúc nhích.
“Vậy nếu không……” Tống Ký ngồi xuống bên cạnh Thạch Bạch Ngư, giọng điệu thương lượng: “Đi người nhà môi giới xem có tiệm nào phù hợp không?”
Rốt cuộc đây cũng là kế hoạch linh tinh mà họ đã định trước.
“Cái tuyến đường ở này không phải Ngô Lục đang làm sao, chúng ta mở nữa có ổn không?” Thạch Bạch Ngư mềm nhũn, bộ não rỉ sét đến mức hơi lười hoạt động. Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng mới khôi phục lại bình thường, liếc mắt nhìn Tống Ký: “Bất quá có thể mở một cái tổng bộ Tống Ký, không lấy kinh doanh làm chủ, chuyên tiếp các thương hiệu gia nhập, một khi đã tạo được danh tiếng, việc kinh doanh lớn mạnh thì chỉ riêng xưởng trong thôn sẽ không đủ. Có lẽ có thể mạnh dạn hơn một chút, mua mấy mảnh đất ngoại ô để xây nhà xưởng.”
Nếu nói trước đây, Thạch Bạch Ngư chỉ muốn phát triển một cách khiêm tốn, hiện tại có tước vị bổ trợ thì không còn nhiều e dè như vậy nữa.
Tuy rằng sau lưng rất nhiều thương nhân đều có quan viên tương ứng làm chỗ dựa, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn là thân phận bình thường để ai muốn dẫm lên cũng được nữa. Tước vị do Hoàng đế khâm thưởng, cho dù là loại hạng bét nhất, thì lớn nhỏ cũng là một tước gia chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT