Nghe thấy ngữ khí đó, Tống Ký không khỏi quay đầu nhìn Thạch Bạch Ngư, lại thấy cậu hai mắt cười xấu xa nhìn ra bên ngoài. Hắn nhướng mày, rồi cũng xoay người nhìn ra, quả nhiên thấy được nguồn cơn sự hứng thú của Thạch Bạch Ngư.
“Dừng xe! Dừng xe!” Thạch Bạch Ngư gọi xe bò dừng lại, lúc này mới quay ra chào hỏi Thanh ca nhi đang chật vật đến thảm thương: “Thanh ca nhi, xe ngựa với hạ nhân nhà ngươi đâu, sao lại ra nông nỗi chật vật thế kia?”
Thanh ca nhi: “……”
“Ngươi đây là định về nhà sao?” Thạch Bạch Ngư vẫn nhiệt tình: “Có cần chúng ta đưa ngươi một đoạn không?”
Thanh ca nhi không phản ứng Thạch Bạch Ngư, làm bộ như không nghe thấy, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, đen mặt khập khiễng đi nhanh.
“Đừng khách sáo thế!” Thạch Bạch Ngư chẳng ngại gì vẻ mặt lạnh lùng của Thanh ca nhi, nhiệt tình không giảm: “Lên đi, dù sao cũng là huynh đệ một nhà mà, ừm?”
“Thạch Bạch Ngư!” Thanh ca nhi phiền không chịu nổi, dừng lại xoay người trừng mắt nhìn Thạch Bạch Ngư: “Đừng có ở đây giả mù sa mưa làm thân, đừng tưởng ta không biết, trong lòng ngươi đang chứa toàn ý xấu, chỉ chờ xem trò cười của ta thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT