Lần này mắt sưng, không chườm trứng gà cũng không được.
Thế nhưng, một viên trứng gà luộc lăn trên mí mắt lạnh ngắt, đôi mắt sưng húp cũng chẳng vơi đi bao nhiêu. Thạch Bạch Ngư liền ăn vạ, không chịu ra khỏi phòng. Cũng may Hồng ca nhi sáng sớm đã được Bàng Trọng Văn đưa về Phúc Nghi thôn, Ngô Lục cũng không có ở đây. Không có người ngoài ở, Thạch Bạch Ngư lúc này mới chịu bước chân ra khỏi phòng hoạt động.
“Ai nói đây là huân chương đại biểu cho sự lợi hại của ta kia, sao giờ lại trốn tránh sợ gặp người, không chịu ra ngoài khoe khoang hả?” Tống Ký cầm một cái lưỡi hái, một bó dây thừng và một cây đòn gánh, đang chuẩn bị đi ngoại ô cắt dây mây cho Thạch Bạch Ngư, thấy cậu ló đầu ra nhìn trộm cạnh cửa, không khỏi buồn cười trêu ghẹo.
“Đừng tưởng ta không biết, ngươi cố ý làm ta khóc!” Thạch Bạch Ngư lườm hắn một cái.
“Này không phải để ngươi có vốn liếng mà ra cửa khoe khoang sao?” Tống Ký xỏ bó dây thừng đã buộc gọn gàng vào đòn gánh: “Sao giờ lại quay ra oán trách ta?”
“Ai oán ngươi?” Thạch Bạch Ngư cãi chày cãi cối: “Ta đây không phải sợ cái bộ dạng này dọa người, làm người ta hiểu lầm ngươi bạo hành ta sao?”
“Gia bạo ư?” Tống Ký nhướng mày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play