Ngô Lục đã biết thân thế của Hồng ca nhi, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Biết hai người hẳn là muốn nhân hai ngày này mà ở bên cạnh đứa trẻ nhiều hơn, vì thế cậu ta gật đầu.
“Được, vậy ta đi khách điếm nói với hắn một tiếng.” Dứt lời, Ngô Lục xoay người rời đi.
Bởi vì là tiệc tiễn biệt, nên bữa tối hôm đó được chuẩn bị đặc biệt phong phú, chưng, nấu, xào, hầm đủ cả, ước chừng có hơn mười món ăn. Tống Ký thậm chí còn đặc biệt đi ra ngoài mua rượu.
Không ngờ Bàng Trọng Văn lại cũng mang theo rượu đến, chỉ là đôi mắt của ông và Hồng ca nhi đều đỏ hoe, sưng húp. Chắc hẳn ông đã nói với Hồng ca nhi về việc muốn đưa thằng bé về kinh thành, hai ông cháu cũng chẳng biết đã nói gì, nhìn là biết đều đã khóc.
Nhưng lần này Hồng ca nhi suốt cả buổi đều an tĩnh, không còn nói muốn ở lại nữa. Chỉ là sau bữa tối, thằng bé trở về nhà bên cạnh một chuyến, ôm một cái tay nải đưa cho Thạch Bạch Ngư.
“Đây là?” Thạch Bạch Ngư vẻ mặt khó hiểu nhìn cái tay nải rồi lại nhìn Hồng ca nhi.
“Đây là xiêm y và giày vớ con học Ngô a ma làm, dành cho tiểu bảo bảo, không biết là đệ đệ hay muội muội, nên con làm hai bộ.” Hồng ca nhi hít hít mũi: “Chỉ là làm không tốt lắm, vốn định luyện cho thuần thục rồi làm lại, nhưng bây giờ không có thời gian, nên……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT