Một câu "Ta có thể" nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng đó là lời Thạch Bạch Ngư đã phải đấu tranh trong lòng, đánh cược tất cả mọi hứa hẹn. Người đàn ông này thật tốt quá. Không nói đến việc có con, dù là núi đao biển lửa, vượt mọi chông gai, hắn đều nguyện ý. Thạch Bạch Ngư chưa bao giờ là kẻ lụy tình, nhưng lần này, cậu muốn vì đối phương mà lụy tình một hồi. Nhân sinh khó được điên cuồng, chỉ vì người trước mắt này đáng giá.
Từ khi biết Thạch Bạch Ngư có tin vui, Tống Ký liền trở nên khẩn trương, cái gì cũng không cho cậu động tay. Từ ăn uống đến dùng, tất cả đều phải qua mắt hắn, đi đứng cũng sợ bước chân quá lớn sẽ ngã. Thạch Bạch Ngư đáng lẽ phải căng thẳng thì ngược lại, sau khi nghĩ thông suốt liền không còn cảm giác gì quá lớn, thậm chí thường xuyên sẽ quên mất chuyện này. Trừ hai ngày đầu tiên, sau đó cậu vẫn làm gì thì làm.
“Ngươi cứ thả lỏng đi, đừng căng thẳng.” Thạch Bạch Ngư vốn dĩ không có việc gì, mỗi ngày bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, đều sắp bị ép đến căng thẳng thần kinh: “Ngươi như vậy làm ta đi đứng cũng sắp không xong rồi, còn như vậy ta liền dọn sang sân Hồng ca nhi đi, hai ta ngủ riêng phòng.”
Tống Ký: “……”
“Còn nữa.” Thạch Bạch Ngư giận dỗi: “Lần trước Hồng ca nhi đụng người còn chưa xin lỗi, mau mang lễ đến cho người ta đi.”
Vốn dĩ hai người quấn quýt không rời, nhưng Thạch Bạch Ngư không ngờ có con lại càng thấy Tống Ký phiền. Cậu chỉ muốn đuổi hắn đi thật xa, nếu cứ tiếp tục bị nhìn chằm chằm, cậu sẽ thành rối gỗ giật dây mất.
Ngủ riêng phòng, điều này tất nhiên không thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT