Đàn ngựa ở triền núi hạ thảo nguyên sẽ lưu lại đến cuối thu, chờ cỏ nước suy tàn, bọn chúng sẽ theo Mã Vương dẫn dắt, lại lần nữa quay về núi rừng sinh sống.
Bởi vậy, Thủy Thời và Tiểu Hắc mã cũng phải chờ thật lâu mới có dịp tương ngộ, rồi lại cùng đàn ngựa đạp trên mảnh thảo nguyên vàng rực rỡ, chậm rãi rời đi.
Thảo nguyên vào thu như nhuộm kim, gió thu lùa qua, lớp lớp cỏ khô xào xạc lay động, hạt giống theo gió bay xa, chờ đến xuân sau nảy mầm sinh sôi.
Lúc này cũng là thời điểm Thủy Thời và Phù Ly bận rộn nhất năm. Cuộc sống trong núi tự cung tự cấp, mọi thứ đều không thể thiếu, từ lương thực đến rau quả, ngay cả bông Thủy Thời cũng trồng thật nhiều. May là Đông sơn lãnh thổ rộng rãi, địa hình phong phú, dù muốn thu hoạch thứ gì cũng có thể tìm được đất thích hợp, nhiều lắm thì gieo ở xa lang sào một chút, nhưng với tốc độ của Phù Ly thì khoảng cách chẳng là vấn đề.
Thu hoạch bông tích trữ mùa đông để làm chăn đệm áo ấm, so với da thú thì dễ chịu hơn nhiều, lại thông thoáng và nhẹ nhàng.
Phù Ly đặc biệt ưa chuộng những thứ làm từ bông, chủ yếu là vì nó không mang theo chút khí vị nào của thú loài, khiến khứu giác nhạy bén của hắn không bị khó chịu.
Thế nên khi xuân đến, hai người đã gieo không ít hạt bông, đến mùa thu thì Phù Ly cũng rất chủ động nhận lấy việc nặng, Thủy Thời bụng đã to, chỉ có thể ở nhà nấu cơm, rồi gọi A Đồng đem cơm lên núi cho hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT