Thủy Thời ôm lang con nằm chờ trong hốc cây ấm áp, tiểu hùng vẫn còn ngủ khò khè. Nơi này so với Đông Sơn lạnh hơn nhiều, tuyết trắng chưa tan hết, làm hùng con nhớ đến mùa đông, cứ muốn đào động ngủ đông. Chỉ là cái bụng của nó vẫn mềm mụp, ấm áp áp chân Thủy Thời.
Cậu đã lo lắng lại trầm lặng, nhưng cũng biết mình đi theo chỉ vướng chân vướng tay, nếu thật sự gặp nguy hiểm, Phù Ly lại còn phải phân tâm bảo vệ cậu. Nghĩ vậy, cậu chỉ cúi đầu thân thiết cụng lên cái mũi ươn ướt của vật nhỏ, ôm chặt nó vào lòng.
Phù Ly dẫn theo hơn mười con bạch lang cao lớn, băng qua rừng rậm, xuyên qua bụi gai, thẳng hướng về phía đông.
Bầy sói có móng chân dày cùng lớp lông rậm rạp, có thể nhẹ nhàng xuyên qua khu rừng vắng dấu chân người, từng con đều toát ra uy thế vương giả của dã thú nơi thôn dã, mạnh mẽ không gì cản nổi.
Càng đi về phía đông, núi rừng càng yên ắng, mùi lạ càng khó chịu, thi thoảng gặp được mấy ngôi thôn, thì đều cửa đóng then cài, hoặc là đã thành thôn hoang.
Cho đến khi Phù Ly phát hiện động tĩnh, liền ra hiệu cho bầy sói vòng phía sau tiếp cận.
Đó là một ngôi miếu thần bỏ hoang trên sườn núi, trong đêm tối vắng lạnh càng thêm rờn rợn. Lại có một nhóm người toàn thân mặc “giáp đằng” không một tiếng động đi xuyên trong đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play