Phù Ly dần dần rút gân lột cốt dị biến, lùi từng bước một, tránh xa đàn thú đang dâng trào, xoay người muốn lui vào rừng sâu.
“Phù Ly!” Thủy Thời gọi to một tiếng, song thanh âm của cậu bị tiếng nước xiết tung băng xé đá, cùng tiếng thú rống gào thét nuốt chửng, vang không ra xa. Nhưng Phù Ly lại đột nhiên dừng bước, thở hổn hển, tứ chi chấm đất mà nhìn về phía cậu chính là người đang chạy về phía hắn, vượt qua muôn vàn bầy thú.
Trời cao mênh mông, nhật nguyệt mỗi bên chiếu một đầu, cùng treo bên đỉnh núi. Sau lưng Phù Ly là hoàng hôn nhuộm đầy tang khí, còn sau lưng Thủy Thời lại là ánh trăng tròn tĩnh tịch. Trong mắt Phù Ly, đàn thú lao đi như nước đều là cảnh nền, chỉ có Thủy Thời, ngược gió chạy đến, đón ánh tà dương, không hề do dự hướng về hắn, là sắc màu duy nhất còn lại trên nhân gian.
Một thân thể nhỏ nhoi, lại như từ ánh trăng mà bước ra, ôn nhu trấn định, gột rửa được huyết mạch bạo tàn nơi thân dã thú.
Thủy Thời dũng cảm vượt suối qua khe, nhào vào lòng ngực nửa người nửa thú của Phù Ly. Phù Ly không dám ôm cậu quá chặt, sợ trảo nhọn hay hàm răng sắc làm tổn thương người trong lòng.
Thủy Thời lại không hề e ngại, hai tay vòng lên cổ hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi, thấy Phù Ly vẫn còn do dự, cậu liền buông lỏng khỏi vòng tay người kia, hai chân chạm đất, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy eo hắn.
Cậu vừa nín thở vừa cảm nhận được trong thân thể Phù Ly, gân cốt đang rung động dữ dội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play