Đông sơn ban đêm lạnh lẽo mà đầy hiểm nguy, bóng tối sâu thẳm bao trùm dãy núi trập trùng, không có lấy một ánh đèn hồng nhạt, chỉ có ánh trăng mông lung xuyên qua màn sương mù dày đặc, chiếu ra chút cảnh sắc lờ mờ quanh núi non bát ngát.
Nhưng đôi mắt của Phù Ly lại lấp lánh ánh huỳnh quang, trong đêm tối giữa núi sâu lại như đi trên đất bằng. Thủy Thời yên ổn ghé vào lưng hắn, tay vòng qua cổ Phù Ly, khẽ khàng đưa tay sờ lên bờ vai từng bị thương nặng của hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ, ấn xuống đôi lần, Thủy Thời lại kinh ngạc phát hiện — chỉ mới mấy ngày, vết thương sâu hoắm nơi đó không những đã liền lại, mà cả vết sẹo cũng khó lòng sờ thấy! Chỉ còn là một vùng da thịt rắn chắc mà mềm mại, lành lặn đến kỳ diệu.
Phù Ly là chủng tộc mà Thủy Thời chưa từng nghe nói, càng chưa từng thấy qua. Là một dị thú không thể dùng lẽ thường suy đoán, dù cậu kính sợ và yêu thích, trong lòng vẫn âm thầm lo lắng.
Cậu đem gò má dán lên tấm lưng cường tráng của Phù Ly, thì chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, từng dòng đập vào đá như có sức nặng. Càng đi về phía trước theo Phù Ly, thanh âm kia càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng hai người dừng lại trước một dải nước đổ xuống như rèm thác nhỏ. Thủy Thời không thấy rõ, chỉ loáng thoáng nhận ra bốn bề núi rừng vây quanh, tùng cao mọc dày đặc.
Phù Ly lại lượn một vòng, men theo một cửa cốc kỳ lạ, dừng bước trước một khe sâu. Hắn ngoái đầu nhìn, rồi vòng tay ôm lấy Thủy Thời đang tò mò ló ra từ sau lưng, bế cậu lên, áp vào lòng trước ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play