Thủy Thời vừa dứt lời, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chính cậu cũng đỏ mặt dần dần, sắc đỏ lan lên tận vành tai. Mấy bà thẩm đứng đó cứng họng, “Hắn... ai cơ?”
Thủy Thời thấy đã lỡ miệng, đành nhỏ giọng lặp lại một câu, “Chính là... tướng công ta.”
Đám thẩm nghe nhắc tới chuyện này thì lúc đầu còn sợ hãi, nhưng một khi đã mở miệng thì lại lập tức quên sạch, gan to lên, đối mặt với Phù Ly lạnh lùng đứng đó vẫn không ngừng tra hỏi, “Cái này... chuyện xảy ra khi nào vậy?” – “Ca nhi à, cái này là ngươi không đúng rồi, nếu sớm đã có nhân gia, phải nói cho chúng ta một tiếng chứ, giờ khiến nhà người ta biết rồi, bọn ta còn ra gì nữa!”
Cả đám phụ nhân ríu rít, tiếng nói ong ong ong vang dội trong phòng khiến Phù Ly khẽ nhíu mày.
Thủy Thời trong lúc rối ren bỗng nảy ra sáng kiến. Cậu nghĩ, Phù Ly không hiểu tiếng người, chắc cũng chẳng biết cậu vừa nói gì, lát nữa cũng sẽ không thẹn thùng. Mà lại còn có thể từ chối mấy bà thẩm “nhiệt tâm”, giữ được yên ổn, lại không cần “tìm nhân gia”, nhất cử nhiều tiện lợi, thế là bất chấp thể diện!
Cậu khẽ ho một tiếng, mắt mở lớn bắt đầu nói dối, “Chúng ta đính ước trên núi, chỉ là... đều là không cha không mẹ, lại còn...” cậu nghĩ một chút, rồi vội nói “Đúng rồi! Không mai mối mà sống chung! Sao dám để người trong thôn biết chuyện này, bây giờ cũng là bất đắc dĩ mới nói ra, mong thím đừng trách.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play