“Quý Thiền, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như thế!” Tiết thị nổi giận đùng đùng nói.
“Trước đây khi Tiết phu nhân làm ngoại thất cho Hầu gia, chẳng phải cũng dựa vào không biết xấu hổ hay sao. Chỉ là ánh mắt của bà không tốt lắm, chờ tận mấy năm nay, chờ đến khi hoa tàn ít bướm mới vào Hầu phủ. Ai biết lại qua hai năm nữa, có thể có người khác thế thân bà hay không.” Luận công lực chọc giận người khác, A Triền không hề kém so với bất kỳ ai.
“Ngươi…” Tiết thị cảm giác trước mắt hoa lên từng đợt, trước giờ sao không phát hiện Quý Thiền khó chơi như vậy.
Sớm biết như thế, lúc trước nên chơi chết con ranh này ở trong nhà! Hiện giờ thả người ra ngoài rồi, dám không kiêng nể gì ở trước mặt bà ta như thế.
A Triền xoay người, cánh hoa được thêu bằng chỉ vàng trên làn váy lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng cất giọng nhẹ nhàng nói: “Tiết phu nhân, cũng đừng để cho ta chờ lâu quá.”
Chờ A Triền rời khỏi một lát, nha hoàn vừa bị đuổi sang bên kia mới thật cẩn thận tiến lên đỡ lấy Tiết thị.
Nàng ta lo lắng hỏi: “Phu nhân, người có khỏe không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play