Cận kề cuối năm, Mặc Bối vẫn bận rộn với công việc như thường lệ, nhưng lần này cô nhận được một tin chẳng mấy dễ chịu — kỳ nghỉ Tết nguyên đán vốn kéo dài mười mấy ngày đã bị điều chỉnh. Vào mùng 4 Tết phải họp, sau đó phải làm liên tục đến mùng 10 rồi mới được nghỉ đến Rằm.
Đám đồng nghiệp ngay lập tức đồng loạt kêu trời.
Mặc Bối càng thấy bực bội. Việc này đồng nghĩa với chuyện cô không thể về quê ăn Tết. Cô đâu thể bắt xe hay máy bay về nhà vào chiều ba mươi, rồi lại phải vội vã quay về vào mùng ba. Mà có mua được vé hay không còn chưa biết, chỉ nghĩ đến chuyện chạy đi chạy lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng đủ khiến người ta mệt nhoài.
Dù trước đó cũng đã chuẩn bị tâm lý phần nào, nhưng khi nghĩ đến việc năm nay phải ở lại thành phố Z ăn Tết một mình, trong lòng Mặc Bối vẫn cứ thở dài không thôi.
Nhưng là một người trưởng thành đang làm công ăn lương, cô bắt buộc phải nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.
Ba ngày sau, khi tâm trạng đã bình ổn trở lại, Mặc Bối mới nói với Minh Tố Hành rằng năm nay không thể về nhà ăn Tết.
Minh Tố Hành – người luôn có nội tâm vững vàng – lắng nghe người yêu trút bầu tâm sự xong thì dịu dàng an ủi cô thật lâu, giúp Mặc Bối dần chấp nhận sự thật: người trẻ đi làm xa quê không về nhà ăn Tết vốn là chuyện thường tình. Trời sẽ không sập chỉ vì một cái Tết không có gia đình bên cạnh, cuộc đời luôn có những khoảnh khắc phải một mình bước qua. Tất cả đều chỉ là tạm thời, những năm tháng tuổi trẻ vất vả cũng là để đổi lấy tương lai tốt đẹp hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT