Tối Giao thừa năm ấy, Dư Ảnh Trúc và chú Dương đã đặt trước một bàn ăn tại nhà hàng, định cùng cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Sau khi tạm biệt Minh Tố Hành, Mặc Bối lập tức đến nhà hàng.
Khi đến nơi đã khá muộn, nhưng trên bàn chỉ có vài món nguội và đĩa trái cây, những người ngồi quanh bàn vẫn chưa động đũa. Trong lòng Mặc Bối bỗng dâng lên một cảm xúc ấm áp. Rõ ràng cô đã nhắn tin báo trước, bảo mọi người không cần chờ, cứ ăn trước, vậy mà họ vẫn cố ý đợi đủ người rồi mới gọi món chính.
Bà ngoại đang dịu dàng hỏi han Dương Uyển Uyển điều gì đó, Dương Uyển Uyển đáp lời một cách lễ phép. Dư Ảnh Trúc và chú Dương cũng đang trò chuyện vui vẻ. Trong phòng riêng, tiếng nhạc vui tươi vang lên, không khí rộn ràng như một bức tranh viên mãn.
Thấy Mặc Bối đến, ai nấy đều rất vui. Dương Uyển Uyển còn thân thiết gọi cô một tiếng “chị Mặc”. Sau khi cô ngồi xuống, chú Dương mới gọi phục vụ mang món nóng lên.
Dù món ăn không sang trọng nhưng hương vị rất ngon, cả nhà đều ăn uống vui vẻ. Giữa bữa, bà ngoại chợt nhớ ra chuyện gì, đặt ly rượu xuống, lấy từ túi lụa họa tiết mây ra hai phong bao lì xì lớn, lần lượt đưa cho Mặc Bối và Uyển Uyển, nói là lì xì lấy may.
Dư Ảnh Trúc và chú Dương cũng đã chuẩn bị sẵn quà tết tươm tất cho hai cô con gái.
Khi bữa ăn gần kết thúc, bà ngoại vẫn từ tốn nhấp rượu, ánh mắt trìu mến dõi theo đám trẻ đã lớn nay quay về đoàn tụ bên mình đêm Giao thừa, lòng bà thầm cảm thấy thật có phúc. Dư Ảnh Trúc cũng đã ngà ngà say, tựa đầu lên vai chồng, chậm rãi kể lại những chuyện ngốc nghếch khi hai người mới quen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT