Mặc Bối lặng lẽ lắng nghe những lời tâm sự của Tào Đan Thiến, sắc mặt ngày càng trầm trọng. Dù sớm đã biết rõ bản chất của Lăng Kỳ, cô vẫn không ngờ anh ta có thể tuyệt tình đến mức ấy.
Tào Đan Thiến đã hạ quyết tâm, nhưng Mặc Bối lại không cho rằng đó là lựa chọn lý tưởng nhất.
“Có lẽ mình không có tư cách khuyên cậu điều gì, nhưng vẫn muốn nói một câu,” Mặc Bối nhẹ nhàng mở lời, “Nếu cậu sinh đứa bé ra, Lăng Kỳ mãi mãi sẽ là cha ruột của nó. Cậu thật sự muốn cả đời mình bị ràng buộc bởi một cái tên như thế sao? Liệu có đáng không?”
“Các cậu đều vì tốt cho mình, mình hiểu.” Tào Đan Thiến chậm rãi đáp. “Ba mẹ mình cũng đã khuyên nhủ rất nhiều, nói rằng từ bỏ đứa bé sẽ tốt cho tương lai mình hơn. Nhưng mình thật sự không làm được. Ngay khoảnh khắc biết bản thân mang thai, cảm giác đầu tiên của mình là niềm vui. Dù bây giờ con còn rất bé, nhưng cảm xúc của mình đã theo sự tồn tại của con mà dao động rồi. Thật kỳ diệu… Mình cảm nhận được mối liên kết sâu sắc giữa hai mẹ con.”
Nói đến đây, bàn tay trái của Tào Đan Thiến không tự chủ được lại đặt lên bụng, ánh mắt vô thức liếc nhìn. Cô đã quen với việc mỗi lần nói vài câu liền nhìn về phía đó một cái.
Dù số người biết cô mang thai không nhiều, nhưng những ai hay tin đều khuyên cô đừng giữ đứa con của một kẻ bạc tình như vậy. Một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì, nhất là khi cô chỉ mới ngoài hai mươi, đang học cao học, tương lai tươi sáng vừa mới mở ra, sao phải tự khiến đời mình thêm gian nan?
Tào Đan Thiến đương nhiên cũng từng trăn trở. Nhưng càng suy nghĩ, cô càng không nỡ buông bỏ sinh linh nhỏ bé ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT