Minh Tố Hành và Mặc Bối đứng trước rạp chiếu phim, cùng nhau hứng gió một lúc. Khi làn gió lạnh dần cuốn đi cảm xúc hỗn loạn, Mặc Bối cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ nói với anh:
“Em cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
“Vừa rồi em chạm mặt một người.” Mặc Bối không hề có sự phòng bị nào trước Minh Tố Hành, thành thật thổ lộ, “Rất trùng hợp, người đó từng làm tổn thương em. Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cảm xúc em bỗng rối loạn, chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức.”
Minh Tố Hành yên lặng lắng nghe.
“Em cũng không hiểu vì sao, nhưng cảm giác xấu hổ lại mạnh mẽ đến thế… Như thể sự xuất hiện của anh ta đã kéo em trở về hình ảnh một Mặc Bối mù quáng và ngu ngốc năm nào.” Mặc Bối cười gượng, “Thật ra em không muốn thừa nhận rằng mình từng bị tổn thương, nhưng cho dù có phủ nhận thì sự thật vẫn là sự thật.”
Minh Tố Hành nhẹ giọng an ủi: “Bị tổn thương đâu có gì đáng xấu hổ.”
Mặc Bối bật cười, rồi thở dài: “Phải rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play